Ta chớp mắt, nghiêng đầu nhìn nàng ấy:
“Nhưng ta thấy nàng rất tốt mà.”
Quả thật rất tốt.
Còn đem cho ta rất nhiều điểm tâm ngon nữa.
“Tiểu thư nhà ta ở Tể Tướng phủ nói một không nói hai, tiểu thư Niễu Niễu sống quen ở quê mùa, chắc chưa quen với Tể tướng phủ, nếu cần gì cứ nói với tiểu thư nhà ta.”
Đông Thảo đặt bánh xuống nói với ta.
Ta nhìn những chiếc bánh xinh đẹp, mắt sáng rỡ, liên tục gật đầu:
“Cảm ơn Uyển Bình, ta biết mà, Uyển Bình là tốt nhất!”
Ta và Xuân Sinh cùng ăn bánh:
“Tiểu thư nói đúng, tiểu thư Uyển Bình là người tốt.”
Không chỉ bọn ta nghĩ thế.
“Con phải học hỏi Uyển Bình nhiều hơn.”
Phụ thân Tể tướng cũng nói với ta như vậy.
Ta nhìn Uyển Bình đang mỉm cười bên cạnh, liên tục gật đầu:
“Phụ thân nói đúng.”
Uyển Bình tốt như vậy, đương nhiên phải học theo nàng.
Chỉ là còn chưa kịp học được bao nhiêu, thì ta đã nghe được một tin cực kỳ tệ.
Ta sắp phải xuất giá.
Gả cho Tam hoàng tử, nghe nói là một người không mấy ai thích.O Mai dao Muoi
Chuyện này Thường ma ma từng nói với ta.
Bà còn nói, chỉ cần ta ngoan ngoãn nghe lời, ngày xuất giá sẽ được gặp mẫu thân.
“Tiểu thư, không xong rồi!”
Xuân Sinh chạy từ ngoài vào.
Ta cứ tưởng nàng nói chuyện ta sắp gả đi, không ngờ nàng nói:
“Tiểu thư Uyển Bình bị phạt rồi.”
Sao có thể?
Uyển Bình tốt như vậy, phụ thân Tể tướng lại rất thương nàng.
Khi Xuân Sinh dẫn ta đến viện của Uyển Bình, Đông Thảo đang đứng ngoài cửa khóc, thấy bọn ta thì sắc mặt khó chịu:
“Đều tại tiểu thư Niễu Niễu, tiểu thư nhà ta lớn thế rồi chưa từng bị phạt thế này.”
Vì ta sao?
Ta đẩy cửa bước vào.
Uyển Bình nằm trên giường, bất động.
“Uyển Bình bị đánh roi à?”
Nghĩ tới đây, ta thấy lòng rất buồn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/co-nuong-ngoc-nghech-va-hoang-tu-mau-lanh/4.html.]
Đông Thảo trừng mắt:
“Sao có thể, chỉ là bị phạt không cho ăn cơm.”
Vậy thì còn đáng sợ hơn cả bị đánh roi.
Lòng ta càng khó chịu hơn.
“Có phải ta lại làm sai gì rồi không?”
Môi ta mím lại, mắt đỏ hoe.
Thường ma ma từng nói, ta làm sai sẽ liên lụy đến người bên cạnh.
“Không phải.”
Uyển Bình xoay người lại nhìn ta, mắt nàng cũng đỏ, như vừa khóc:
"Là lỗi của muội.”
Nàng không nói rõ mình sai gì, chỉ cứ nắm lấy tay ta mãi không buông.
Cuối cùng, nàng lôi ra từ dưới gối một con d.a.o găm nhỏ đưa cho ta.
“Đây là lễ vật sinh thần phụ thân tặng muội ba năm trước, muội tặng cho tỷ, dùng cái này để bảo vệ bản thân.”
Con d.a.o găm rất tinh xảo và đẹp.O mai d.a.o Muoi
Đông Thảo nói đây là vật nàng quý nhất.
Ta không hiểu vì sao nàng đã bị phạt còn tặng đồ cho ta.
Nhưng nàng vẫn luôn là người tốt như thế.
Rất nhanh đã đến ngày ta xuất giá, nàng khóc nắm tay ta, dặn dò:
“Niễu Niễu, nếu bị uất ức gì nhất định phải nói với muội.”
“Sao tỷ ấy lại khóc?”
Ta hỏi Xuân Sinh. Xuân Sinh cũng đang khóc ngoài kiệu.
Nàng sụt sịt nói:
“Nghe nói, nghe nói Tam hoàng tử không đẹp trai… còn… còn g.i.ế.t người…”
Ta sợ đến mức đầu óc trống rỗng.
Đáng sợ quá.
Quá đáng sợ.
“Hu hu hu!”
Ta cũng bật khóc.
Khóc suốt dọc đường.
Khóc đến tận khi động phòng.
Không biết ta và Xuân Sinh đã khóc bao lâu, mới có người bước vào.
“Khóc cái gì?”
Giọng lạnh lẽo vang lên, có chút quen thuộc.
Giây tiếp theo, khăn trùm đầu của ta bị vén lên.