“Đều không còn nữa sao?”
Ta chớp mắt, nước mắt trào ra.
Kỷ Xuyên vẫn không nói gì.
Chàng không phủ nhận, nghĩa là sự thật.
Đều không còn.
Sao có thể đều không còn?
Sao có thể chứ?
Ta buồn đến mức không thốt nên lời.
Rõ ràng khi ta đi, họ vẫn còn khỏe mạnh.
Đệ đệ còn nói, đợi đỗ đạt công danh sẽ đến tìm ta.
Nó vẫn còn nhỏ như thế…
“Niễu Niễu.”
Kỷ Xuyên khẽ mở miệng, cuối cùng chỉ gọi tên ta.
Ta vừa khóc vừa kéo chăn trùm kín đầu, vừa sụt sịt nói:
“Ta buồn ngủ rồi, các người ra ngoài đi.”
Kỷ Xuyên không đi.
Chàng lại ngồi bên giường dỗ ta rất lâu, cho tới khi ta mơ màng sắp ngủ, mới có người bước vào khẽ nói điều gì đó.O Mai d.a.o Muoi
Rồi căn phòng dường như trống không.
Cuối cùng, Kỷ Xuyên khẽ vén chăn, hôn lên trán ta, rồi cũng đi ra ngoài.
Khi ta mở mắt ra, trong phòng chỉ còn Xuân Sinh.
Xuân Sinh nói:
“Tiểu thư, cứ ngủ cho ngon, Tam Hoàng tử sẽ sớm quay lại thôi.”
10
Xuân Sinh nói dối.
Kỷ Xuyên không quay về nhanh như lời nàng nói.
Ta đã đợi một tháng trên trang trại trên núi, nhưng vẫn không thấy Kỷ Xuyên quay về.
Trước đây cho dù bận thế nào, chàng cũng không để ta phải đợi lâu như vậy mới cùng nhau ăn cơm.
Ta có chút sợ. Sợ rằng chàng sẽ không quay về nữa.
Cứ như thế, trong nỗi sợ hãi ấy, ta lại đợi thêm vài ngày nữa. Rồi đợi được Uyển Bình.
Uyển Bình được người ta khiêng về, toàn thân đẫm m.á.u. Ta sợ đến mức canh chừng bên giường nàng suốt một ngày một đêm.
Nàng tỉnh lại, việc đầu tiên là ôm lấy bụng mình:
“Đứa bé, đứa bé của ta.”
Mới mấy tháng không gặp, mà bụng nàng đã có đứa nhỏ rồi.
Ta vội nắm lấy bàn tay đang run rẩy của nàng, dịu giọng trấn an:
“Có, có, lang trung nói là đều giữ được rồi.”
Nghe thấy giọng ta, nàng mới nhìn ta. Chỉ yên lặng được một lúc rồi lại bật khóc.
Nàng vừa khóc, ta liền hoảng, vội nhào đến ôm nàng, dỗ dành như dỗ trẻ con, dỗ rất lâu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/co-nuong-ngoc-nghech-va-hoang-tu-mau-lanh/19.html.]
“Tỷ tỷ ơi.”
Nàng ôm ta, giọng khàn khàn:
"Thái tử c.h.ế.t rồi, phụ thân cũng c.h.ế.t rồi, c.h.ế.t hết rồi, c.h.ế.t rất nhiều người.”
Bên ngoài loạn hết cả lên.
Chắc là Kỷ Xuyên đã sai người canh giữ trang trại, nên ta mới có thể sống yên bình thế này.
Nghe Uyển Bình nói, bây giờ bên ngoài c.h.é.m g.i.ế.t, phóng hỏa khắp nơi, rất không yên ổn.
Thế còn Kỷ Xuyên? Kỷ Xuyên sẽ thế nào?
Trong lòng ta đột nhiên thấy bối rối.
Đợi ta sắp xếp cho Uyển Bình ổn thỏa xong, liền kéo Xuân Sinh định ra ngoài tìm Kỷ Xuyên.
Nhưng vừa bước đến cửa đã bị người ta chặn lại.
Quả nhiên là Kỷ Xuyên đã để lại rất nhiều người canh giữ bên ngoài trang trại.
Bị chặn lại, ta và Xuân Sinh lại bắt đầu đi khắp nơi trong trang trại tìm lỗ chó.
Không biết tại sao, những chỗ khác đều có lỗ chó, mà ở trang trại này, tìm ba ngày cũng không thấy một cái nào.
Thế là ta tìm một cái xẻng nhỏ.
“Đào một cái?”
Xuân Sinh nhìn cái xẻng nhỏ trong tay ta, ban đầu kinh ngạc, sau đó cười:
"Tiểu thư thật thông minh.”
Ta cũng thấy vậy. Cả đời này, sự thông minh của ta đều dành hết cho Kỷ Xuyên.
Đào lỗ chó là việc tốn sức.
Nhưng chỉ trong mười ngày, ta và Xuân Sinh đã đào được ba cái lỗ.O Mai d.a.o Muoi
Hai cái lỗ đầu tiên, vừa chui ra đã đụng ngay người canh giữ bên ngoài, lại bị mời về, còn phải trơ mắt nhìn họ lấp lại.
Chỉ còn lại cái lỗ cuối cùng.
Ta lau sạch bùn đất trên mặt, nói với Xuân Sinh:
“Lần này để ta đi trước, lát nữa nếu thấy ta không quay lại, ngươi hãy đi.”
Nếu không, nàng lại bị bắt về, chắc chắn sẽ bị phạt.
Rút kinh nghiệm hai lần trước, lần này cái lỗ dài hơn hẳn hai cái kia.
Ta chui trong lỗ rất lâu mới đến được chỗ chưa đào thông.
Không ngờ đào dài như vậy, vừa mới khoét được cái cửa lỗ, đã có hai thanh đ.a.o kề vào cổ ta.
Ta sợ đến mức cái xẻng nhỏ “keng” một tiếng rơi xuống đất.
Ngay lúc chân ta mềm nhũn sắp quỳ xuống, một thanh kiếm dài đã hất văng hai thanh đ.a.o đang kề cổ ta.
Ta ngẩng lên nhìn, thấy Kỷ Xuyên đang đứng dưới một gốc đào cách đó không xa.
Áo choàng sau lưng chàng tung bay trong gió, trên đầu những nụ đào vẫn chưa nở hết.
Ánh sáng chói chang rọi lên mặt nạ kim loại bên má trái chàng, khiến chàng trông còn rực rỡ hơn cả ánh nắng.
So với lần đầu tiên ta gặp chàng, còn đẹp hơn rất nhiều.
“Kỷ Xuyên!”
Ta vội vàng bò ra khỏi lỗ, không màng đến bùn đất trên người, kéo váy chạy về phía chàng.
Ta nhào vào lòng Kỷ Xuyên.