Ta vừa khóc vừa thì thào:
"Lửa lớn quá, chàng đứng trong biển lửa…”
Đó là giấc mơ vừa rồi.
Vẫn là giấc mơ đó.
Kỷ Xuyên nhẹ nhàng vỗ về sau lưng ta, giọng trầm thấp dỗ dành:
“Không sao rồi, Niễu Niễu, không sao rồi.”
Chàng dỗ ta rất lâu, ta mới ngoan ngoãn nằm xuống.
“Chân nàng rộp hết cả rồi, đều tại ta không tốt.”
Trong giọng nói chàng đầy xót xa, một tay luồn vào trong chăn định chạm vào gót chân bị rộp của ta.
Ngón tay chàng vừa chạm đến đầu ngón chân ta, giống như có kiến bò lên tim ta.
Tê dại ngưa ngứa.
Ngón chân ta co lại, mặt hơi nóng lên.
“Sao vậy?”
Kỷ Xuyên hơi ngẩng đầu nhìn ta.
Ta vừa định lắc đầu nói không có gì thì cửa đột ngột bị người bên ngoài đạp mở.
Một gã nam nhân râu rậm sấn sổ bước vào, trông vô cùng dữ tợn.O Mai d.a.o Muoi
Ta vô thức đứng dậy, chắn trước mặt Kỷ Xuyên, từ trong n.g.ự.c móc ra con d.a.o găm mà Uyển Bình đã tặng, chỉ vào hắn.
Kỷ Xuyên cuối cùng đã trở về.
Ta sẽ không để bất kỳ ai làm tổn thương chàng nữa.
“Ngươi đừng qua đây!”
Ta vốn muốn hét lên, nhưng sợ hãi đến mức giọng run rẩy.
Không chỉ giọng nói run rẩy.
Cả tay cầm d.a.o cũng run rẩy.
Người nam nhân khựng lại, nhìn ta rồi lại nhìn Kỷ Xuyên phía sau ta, đưa tay gãi đầu:
“Đại ca, sao lại có một ả đàn bà ở đây?”
Hắn vừa dứt lời, ta đã bị Kỷ Xuyên ôm chầm vào lòng.
Kỷ Xuyên quát khẽ với hắn:
“Cút ra ngoài.”
Ta chớp mắt.
Không phải đến g.i.ế.t Kỷ Xuyên?
Đợi gã kia lủi thủi ra ngoài, ta mới ngẩng đầu nhìn Kỷ Xuyên.
Chiếc mũ trùm trên mặt chàng cũng bị động tác vừa rồi kéo lệch xuống.
“Kỷ Xuyên…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/co-nuong-ngoc-nghech-va-hoang-tu-mau-lanh/17.html.]
Ta hoảng sợ đến mức con d.a.o găm trong tay cũng rơi xuống đất.
Phát ra một tiếng “keng” giòn tan.
Kỷ Xuyên vốn đẹp đẽ đến nhường nào.
Khuôn mặt chàng tựa như hoa đào nở rộ.
Mà giờ đây, trên má trái lại có một vết sẹo lớn rất đáng sợ.
Kỷ Xuyên cũng nhận ra chiếc mũ không còn che được khuôn mặt, vội vã nghiêng mặt sang bên trái:
“Có dọa nàng sợ không?”
Ta vừa chớp mắt, nước mắt như từng hạt châu đứt chỉ mà rơi xuống.
“Có đau không?”
Ta đưa tay nâng mặt chàng lên, vừa khóc vừa thổi nhẹ lên vết sẹo:
"Có đau không, Kỷ Xuyên?”
Vết sẹo lớn thế kia.
Nhất định đau lắm.
Kỷ Xuyên nhìn ta, thật lâu không nói lời nào.
Ta không biết mình đã khóc trong lòng chàng bao lâu, cuối cùng chàng lại bế ta trở lại giường.O Mai d.a.o Muoi
Chàng hôn lên khóe mắt ướt đẫm của ta, ta nghe thấy giọng khàn khàn của chàng:
“Không đau nữa rồi, Niễu Niễu thổi qua, không đau chút nào nữa.”
Ta hít mũi, nhìn chàng:
“Thật chứ?”
Chàng gật đầu.
“Kỷ Xuyên, xin lỗi chàng.”
Ta đỏ mắt, nắm chặt ngón tay chàng:
“Khi đó, ta đáng lẽ nên chịu khó uống thuốc, không để chàng dẫn ta đi Giang Nam chơi mới phải.”
Những ngày qua, ngày nào ta cũng nghĩ, nếu lúc đó ta không theo Kỷ Xuyên đi Giang Nam, có lẽ giờ này chúng ta vẫn còn ở hành cung.
Vẫn còn bình yên vô sự.
Kỷ Xuyên đưa tay vuốt mặt ta:
“Không phải lỗi của nàng.”
“Là lỗi của ta, ta không nên đưa nàng ra ngoài.”
Giọng chàng thấp trầm, ngón tay ta bị chàng siết chặt trong lòng bàn tay:
“Điều ta hối hận nhất, chính là đã đưa nàng đi cùng.”
Chàng cúi người, đôi môi lạnh băng đặt lên trán ta.
Rõ ràng đôi môi lạnh lẽo, nhưng gò má ta lập tức nóng bừng.
Nhớ tới dáng vẻ thẹn thùng của Uyển Bình trước kia, giống hệt như ta lúc này.