Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

CÔ NƯƠNG NGỐC NGHẾCH VÀ HOÀNG TỬ MÁU LẠNH - 15

Cập nhật lúc: 2025-06-09 05:42:32
Lượt xem: 51

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ta sợ hãi, cố vùng vẫy khỏi tay kẻ đang giữ mình.

 

“Phụ thân!”

 

“Phụ thân!”

 

“Cháy rồi! Lửa cháy rồi! Phụ thân, Tam hoàng tử còn ở trong đó! Lửa sẽ thiêu c.h.ế.t huynh ấy mất!”

 

Ta vừa khóc vừa gào, cố sức giãy giụa.

 

Nhưng không ai đi dập lửa cả.

 

“Kỷ Xuyên! Kỷ Xuyên còn trong đó!” 

 

Ta khóc gọi Xuân Sinh: 

 

"Xuân Sinh, Xuân Sinh, mau đi cứu Kỷ Xuyên đi!”

 

Xuân Sinh chỉ đứng một bên khóc dữ dội, nhưng cũng không nhúc nhích.

 

Không một ai động đậy.

 

Ngọn lửa càng lúc càng lớn.

 

Còn ta thì bị người ta khiêng đi, cùng phụ thân rời khỏi nơi ấy.O mai d.a.o Muoi

 

Tại sao lại thành ra như vậy?

 

Sao lại thế này chứ?

 

Rõ ràng Kỷ Xuyên… tốt như thế cơ mà…

 

8

 

Ta bị nhốt ở tướng phủ.

 

“Tiểu thư.” 

 

Xuân Sinh quỳ bên cạnh ta, khóc đến sưng cả mắt. 

 

“Người ăn chút gì đi, đừng để mình đói hại thân.”

 

Ta nằm trên giường, nghiêng đầu nhìn nàng.

 

“Xuân Sinh.” 

 

Lời vừa thốt ra, nước mắt đã theo gò má lăn xuống gối. 

 

“Tại sao ngươi không cứu chàng?” 

 

Tại sao không ai đi cứu chàng?

 

Tại sao ta không ngoan ngoãn uống thuốc?

 

Tại sao ta lại muốn ra ngoài chơi?

 

Tại sao…

 

Xuân Sinh cũng khóc. 

 

“Lão gia nói, lão gia nói nếu nô tỳ không nghe lời, sẽ g.i.ế.t Thường ma ma, g.i.ế.t tiểu thư.”

 

Ta biết ta không nên trách nàng.

 

Ta biết ngọn lửa to như vậy, nàng căn bản không vào được.

 

Nhưng còn Kỷ Xuyên thì sao?

 

Ngọn lửa to như vậy…

 

Ta đêm đêm ác mộng, trong mộng thấy Kỷ Xuyên đứng giữa biển lửa, như hòa làm một với nó.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/co-nuong-ngoc-nghech-va-hoang-tu-mau-lanh/15.html.]

 

Chàng nói với ta: “Niễu Niễu, đau lắm, ta đau lắm.”

 

Ta cũng đau.

 

Lồng n.g.ự.c ta đau thắt lại.

 

Không biết đã bao lâu như vậy, Uyển Bình mới đến thăm ta.

 

Đôi mắt nàng đỏ hoe, nhìn ta gầy đi rất nhiều.

 

“Tỷ, tỷ gầy quá.” 

 

Nàng ngồi bên giường ta, nhìn hộp thức ăn bị Xuân Sinh mang ra ngoài mà lo lắng.O mai d.a.o Muoi

 

Còn ta thì như vớ được cọng rơm cứu mạng, vội vàng nắm tay nàng, hỏi: 

 

“Uyển Bình, Tam hoàng tử đâu?”

 

Nàng khựng lại, cúi đầu nhìn bàn tay ta nắm c.h.ặ.t t.a.y nàng, mím môi.

 

“Muội giúp ta đi tìm Tam hoàng tử được không?” 

 

Ta khóc hỏi nàng: 

 

"Muội dẫn ta đi tìm Tam hoàng tử được không?”

 

Nàng cũng khóc theo ta.

 

Không biết chúng ta đã khóc bao lâu, cuối cùng nàng mới nắm lấy tay ta, khẽ nói: 

 

“Tỷ, Tam hoàng tử không còn nữa.”

 

Không thể nào.

 

Không phải đâu.

 

Ta lắc đầu: 

 

“Không phải, ta đều nghe thấy chàng gọi ta, chàng bảo ta đi cứu chàng.”

 

“Uyển Bình, nàng là người tốt nhất.” 

 

Ta khóc càng dữ dội. 

 

“Muội đưa ta đi tìm chàng được không?”

 

Không nhớ ta đã cầu xin bao lâu, cuối cùng nàng khóc rời khỏi phòng ta.

 

Mọi người đều nói ta điên rồi.

 

Vừa ngu lại vừa điên.

 

Nhưng ta cảm thấy mình chưa bao giờ tỉnh táo như lúc này.

 

Phụ thân tể tướng chưa từng yêu thương ta, cũng chưa từng muốn có đứa con gái này.

 

Ngay từ đầu, ông ấy đã muốn dùng ta để hại Kỷ Xuyên.

 

Trong phủ tướng, chỉ có Uyển Bình là thực sự đối xử tốt với ta.

 

Từ đó về sau, nàng luôn nghĩ cách mang đồ ngon cho ta, sợ ta tự bỏ đói mình.

 

Nàng nói: “Tỷ, đường sau còn dài, có muội ở đây, nhất định không để ai ức h.i.ế.p tỷ.”

 

Ta ngồi trong sân phơi nắng, nhớ đến câu này, Kỷ Xuyên cũng từng nói với ta như thế.

 

Hôm đó là trên đường đi Giang Nam, chúng ta dừng lại ở một trấn nhỏ chơi mấy ngày, đúng lúc gặp hội đèn.

 

Người đông quá, chúng ta đi lạc nhau.

 

Loading...