Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Cô nàng “ngốc bạch ngọt” quầy lễ tân - Chương 2

Cập nhật lúc: 2025-06-14 07:16:47
Lượt xem: 39

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

3.

 

Camera giám sát đã quay lại rõ mồn một mọi hành động của Vương Thiến Văn mấy ngày qua, không chừa cho cô ta lấy một kẽ hở để chối cãi.

 

Lúc này Vương Thiến Văn cứng họng, chỉ biết rưng rưng nước mắt, khóc đến hoa lê đẫm mưa.

 

Tôi chẳng mảy may động lòng trước nước mắt giả trân của cô ta, thậm chí còn thấy phiền. Thế là tiền thưởng vốn định trừ ba trăm, tôi thẳng tay trừ luôn bốn trăm cho nhớ đời.

 

Vậy mà cô ta còn không phục:

“Tôi chỉ muốn ngủ yên một chút thôi mà! Bình thường cái điện thoại đó có bao giờ đổ chuông đâu!”

 

“Tốt nhỉ, giờ cô còn mong tôi khen cô một câu chắc?”

 

Bị cái logic xàm xí của Vương Thiến Văn làm cho tức cười, tôi quay phắt lại nhìn cô ta:

“Không đổ chuông không có nghĩa là nó sẽ không đổ! Cô lấy cái lý gì mà cho rằng mình có quyền tự ý tắt điện thoại tổng đài? Nếu thấy không phục thì mua đứt luôn cái khách sạn này đi, rồi muốn ngắt máy lúc nào chẳng ai dám ý kiến!”

 

“Còn chưa mua được thì tôi khuyên cô tốt nhất nên ngậm miệng lại!”

 

Tôi thẳng thừng mắng cho một trận, không còn mong đợi gì vào khả năng suy nghĩ của cô ta nữa. Trong buổi họp tuần đó, tôi còn cố ý điểm danh nêu tên:

"Không muốn làm thì xin mời nghỉ, đừng ở lại phá hoại khách sạn!"

 

Đó là lần tôi làm căng nhất từ trước đến nay. Cả buổi họp không ai dám nhìn thẳng vào mắt tôi, Vương Thiến Văn thì vùi đầu vào cánh tay len lén lau nước mắt, vẻ mặt ấm ức mà không dám lên tiếng.

 

Lúc này, Ôn Minh lộ vẻ không vui:

“Cô phạt cũng phạt rồi, mắng cũng mắng rồi, có cần phải mang lên họp làm căng như thế không?”

 

“Phó quản lý Lê, cô có phải đang lạm quyền không vậy?”

“Cầm cái lông gà tưởng thành lệnh tiễn, thói đó không hay đâu, tôi khuyên cô nên bình tĩnh lại.”

 

“Lệnh tiễn lông gà? Ý của Tổng quản Ôn là tôi không nên quản chuyện này à?”

 

Tôi ném mạnh cây bút ký xuống bàn, nhìn thẳng vào mắt anh ta:

“Anh phụ trách đối ngoại, tôi phụ trách nội bộ, kỷ luật và đánh giá vốn là việc của tôi. Quản lý Ôn nếu cảm thấy tay mình quá dài thì có lẽ nên ch.ặt bớt đi cho nhớ lại chức trách của mình là gì!”

 

“Nhưng cô cũng đâu cần phải...”

 

Ôn Minh vẫn muốn bênh vực:

“Cô mắng người ta như vậy, cô ấy là con gái mà, bị cô làm nhục giữa chốn đông người, cô ấy còn sống sao nổi?”

 

“Cô mắng sướng miệng rồi, còn cô ấy thì sao? Tôi thử đặt mình vào vị trí cô ấy còn thấy không chịu nổi, huống gì người ta là con gái!”

 

“Câm miệng!”

 

Nghe xong là tôi bốc hỏa ngay:

“Thứ nhất, anh không phải phụ nữ, làm ơn đừng giả vờ đặt mình vào vị trí người ta, đừng làm xấu mặt giới nữ nơi công sở!”

 

“Thứ hai, Vương Thiến Văn là người trưởng thành. Đã trưởng thành thì phải có gan chịu trách nhiệm khi làm sai. Dù là bị mắng hay bị trừ lương, đã làm thì phải chịu! Tôi không phải mẹ cô ta, chẳng hơi đâu đi dỗ dành, càng không có nghĩa vụ che chắn cho sai lầm lớn như vậy!”

 

“Cuối cùng!”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/co-nang-ngoc-bach-ngot-quay-le-tan/chuong-2.html.]

Tôi nâng cao giọng:

“Nếu anh Ôn đây muốn diễn vở ‘tổng tài cứu vớt cô em ngây thơ’ thì xin mời mang tiền ra mà mua đứt khách sạn, hoặc lấy tiền đè ch.ết tôi đi!”

 

“Anh tưởng cứ phân vai đóng cảnh mặt đen mặt trắng là tôi sẽ để yên cho anh thiên vị nữ thần của mình chắc?”

 

“Tưởng tôi không dám báo lên cấp trên chuyện anh bênh nhân viên, cố tình bóp méo sự thật hả?”

 

“Tưởng tôi là quả hồng mềm dễ bóp chắc?”

 

“Cô!”

editor: bemeobosua

 

Ôn Minh bị tôi chặn họng không nói nổi câu nào, mặt đen sì mà vẫn phải hạ giọng giải thích:

“Tôi không có ý đó… chỉ là thấy cô nói hơi nặng lời, thật sự thì…”

 

“Không có thì tốt!”

 

Tôi cắt ngang, chống tay lên bàn nhìn anh ta chằm chằm, nhếch môi lạnh nhạt:

“Lo làm tốt việc của mình đi, đừng xen vào quyết định của tôi.”

 

“Quản lý Ôn.”

 

Ba chữ cuối cùng vừa là lời kết, vừa là lời cảnh cáo. Tôi quét mắt qua khuôn mặt đã tối sầm lại của anh ta, đứng dậy bỏ đi không thèm ngoảnh lại.

 

Tôi nghĩ mình đã nói đủ rõ ràng với Ôn Minh rồi. Anh ta làm tổng quản lý mà lại trắng trợn bênh vực Vương Thiến Văn như vậy, bộ định hy sinh cả lợi ích của khách sạn để cứu người đẹp chắc? Nếu bị người khác tố cáo thì anh ta cũng xong đời.

 

Huống hồ lần này bằng chứng rành rành, lại bị tôi bắt tại trận, anh còn cố chen ngang bảo vệ cô ta, nhắm mắt gào lên nào là vô tội này nọ, đúng là ngu không tả nổi.

 

Mà nói thật, tôi không chỉ chướng mắt Ôn Minh, mà càng ghét Vương Thiến Văn hơn.

Vốn dĩ phụ nữ trong môi trường công sở đã chịu nhiều định kiến, tôi không muốn vì một đứa như cô ta mà làm hình ảnh chị em thêm tệ hại, trở thành trò cười cho người ngoài.

 

Nhưng mà Vương Thiến Văn đúng là không biết tranh khí.

Ai hiểu nổi cảm giác khi tôi tua lại camera, thấy cô ta đang trong ca trực mà dám úp ngược ống nghe tổng đài, đắp chăn ngủ ngon lành như ở nhà, nội tâm tôi sụp đổ đến mức nào?

 

Cô ta rốt cuộc là đi làm hay đi biểu diễn? Thật sự tưởng lời của HR trong buổi đào tạo “hãy xem công ty như nhà của mình” là lời thật lòng chắc?

 

Đã làm ra chuyện ngu xuẩn vậy rồi mà còn không biết sửa sai, vẫn cứ ung dung tự tại. Cô ta nghĩ không ai làm gì được mình? Hay tưởng đó là chuyện nhỏ chẳng ai để ý?

 

Ngu đến mức không thể ngu hơn!

Tôi xoa xoa thái dương, cảm thấy giờ chỉ cần nhìn thêm một giây cũng đủ nổi m.áu.

 

Trà hoa kim ngân tôi thường uống giờ chẳng còn tác dụng, trong cốc toàn là bản lan căn với kim ti cúc, không thì không kìm được cơn giận đang dâng vù vù.

 

Chỉ tiếc, tôi vẫn đánh giá thấp trình độ "tạo nghiệp" của Vương Thiến Văn, cũng đánh giá cao ngưỡng chịu đựng vì tình yêu của Ôn Minh.

 

Đêm khuya thanh vắng, tôi nhận được một cuộc gọi từ cấp trên, lạnh giọng chất vấn tôi rốt cuộc đang làm cái trò gì, sao lại để xảy ra nhiều sai sót như vậy.

 

Tôi nghĩ… đã đến lúc m,ổ Vương Thiến Văn rồi.

 

 

Loading...