Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Cô nàng lễ tân ngốc nghếch của tôi - 20

Cập nhật lúc: 2025-06-05 08:25:37
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Nếu như chỉ thoạt nhìn qua, thì tôi thậm chí còn không dám chắc chắn rằng liệu họ có phải chính là hai người mà tôi đã từng quen biết trước đây hay không nữa.

Thế nhưng chỉ cần tôi liếc nhanh qua cái ánh mắt đầy vẻ né tránh của gã đàn ông đó, thì tôi liền biết ngay rằng mình đã không hề nhận nhầm người rồi.

Ngay khi vừa mới trông thấy tôi, thì anh ta đã ngay lập tức kéo mạnh lấy tay của Vương Thiến Văn rồi vội vàng bỏ đi.

Dù cho cô ta có tức giận đến mức đ.ấ.m vào người của anh ta mấy cái đi chăng nữa, thì anh ta vẫn cứ một mực bước đi mà không hề ngoái đầu lại nhìn lấy một lần nào cả.

Tôi chỉ đứng yên tại chỗ, rồi khẽ nhún nhẹ đôi vai của mình, cũng chẳng biết nên phải nói điều gì cho nó đúng nữa.

Tôi chỉ có thể thầm nghĩ ở trong lòng rằng: gieo nhân nào thì sẽ gặt phải quả nấy mà thôi, tất cả mọi chuyện này đều là do chính bản thân họ đã tự mình chuốc lấy cả, còn tôi thì chẳng qua cũng chỉ là một người ngoài cuộc đứng ra để mà chứng kiến toàn bộ sự việc đó mà thôi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/co-nang-le-tan-ngoc-nghech-cua-toi/20.html.]

Chỉ có điều đáng tiếc là…

Tôi khẽ lắc nhẹ đầu của mình, rồi thì thầm một câu rằng: “Chuyện này, vốn dĩ đã có thể tránh được rồi mà.”

Ngọn gió khẽ cuốn đi những lời nói của tôi rồi làm cho chúng tản mát ra xa, cứ thế bay lơ lửng ở trong không trung, rồi cuối cùng cũng tan biến vào trong không khí, chẳng biết là đã trôi dạt về tận nơi nào nữa.

Hai người bọn họ vốn dĩ vẫn còn đang cãi vã qua lại với nhau đôi ba câu thì khi nghe thấy những lời đó của tôi bỗng nhiên lại khựng người lại.

Không một ai trong số họ nói thêm bất cứ điều gì nữa cả, mà chỉ cúi gằm đầu xuống rồi lặng lẽ rảo bước chân đi, như thể là đang muốn nhanh chóng rời khỏi cái nơi này vậy.

Những chuyện cũ thì chẳng mấy ai lại muốn nhắc lại làm gì cả.

Tôi chỉ mong rằng họ có thể thực sự hiểu ra được những sai lầm của chính mình, và cũng thực sự biết cách để mà quay đầu lại.

Bởi vì cái giá mà họ đã phải trả cho những việc làm đó... thì đã là quá lớn rồi, có đúng là như vậy không nào?

Loading...