CÓ MỘT NGƯỜI ĐÃ TỪNG YÊU ANH NHƯ THẾ - Chương 8
Cập nhật lúc: 2025-06-18 17:14:07
Lượt xem: 116
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tống Tùy về đến nhà khi trời vừa hửng sáng.
Đèn phòng khách vẫn bật.
Ánh sáng vàng cam trong buổi sớm nhạt làm cả căn nhà trở nên dịu dàng.
Anh vội vã bước nhanh, muốn lập tức gặp lại Cầm Niệm.
Anh biết mình đã thất hứa.
Nhưng trong phòng ngủ — không có cô.
Phòng làm việc — không có.
Phòng ngủ cũ của cô — cũng không có.
Khắp nơi đều không có.
Bữa tối trên bàn nguội ngắt, chưa hề được động đũa.
Một góc phòng, chiếc loa nhạc vỡ tan, như bị đập xuống sàn.
Một vài bộ đồ của cô biến mất. Điện thoại không liên lạc được
Cả Niên Niên cũng không còn.
Cầm Niệm giận rồi.
Tống Tùy nghĩ, chắc cô chỉ giận dỗi nên bỏ đi du lịch.
Không sao, vài ngày nữa, cô sẽ về.
Đến lúc đó, anh sẽ xin lỗi, sẽ giải thích mọi chuyện.
Nhưng vài ngày trôi qua…
Cầm Niệm vẫn chưa quay lại.
Không ai biết cô ở đâu.
Điện thoại tắt máy.
Bạn bè nói: cô đã nghỉ việc từ ba tháng trước.
Mẹ cô nói: cả tháng nay không gặp.
“Làm phiền anh nhắn lại với con bé, nếu có dịp thì mang thẻ ngân hàng về. Tôi không dùng tiền của nó đâu.”
Người phụ nữ trung niên nói với giọng khách sáo, nhưng xa cách.
Chỉ đến lúc đó, Tống Tùy mới dần cảm thấy có gì đó sai sai.
Cơn hoảng sợ lại ập đến, còn mãnh liệt hơn lần trước ...
Như thủy triều nuốt trọn mọi âm thanh.
Tống Tùy bắt đầu điều tra hành tung của Cầm Niệm.
Lịch sử tìm kiếm.
Hành trình xe.
Mọi thứ.
Cuộc sống gần đây của cô rất đơn giản.
Buổi sáng ra ngoài mua đồ, buổi trưa nấu ăn, buổi chiều dẫn Niên Niên đi dạo.
Lặp đi lặp lại.
Chỉ thỉnh thoảng — lái xe đến bệnh viện.
Tống Tùy không ngốc.
Mọi mảnh ghép đều đã lộ ra câu trả lời.
Đôi lúc thức dậy nửa đêm, anh thấy cô tựa đầu vào tường, nhìn ra cửa sổ.
Cơ thể gầy rộc.
Bữa cơm trầm lặng.
Và đôi lông mày cô nhíu chặt…
Tống Tùy không muốn tin.
Vì cô chưa từng nói với anh.
Nhưng cũng chính vì… cô chưa từng nói gì cả, nên anh buộc phải tin.
Anh tìm cô khắp nơi.
Nhưng Cầm Niệm giống như… biến mất.
Không để lại chút dấu vết nào.
Một tháng rưỡi sau, một số điện thoại lạ gọi đến.
Giọng nữ bên kia báo tin ...
Cầm Niệm đã mất.
23
Cô ấy mất tại một viện điều dưỡng trên đảo.
Khi Tống Tùy đến, tro cốt đã được rải xuống biển.
Đón anh là một nữ điều dưỡng, tuổi còn trẻ, ánh mắt lạnh lùng.
Cô đưa cho anh ba quyển sổ:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/co-mot-nguoi-da-tung-yeu-anh-nhu-the/chuong-8.html.]
“Là nhật ký của cô Cầm, cùng vài ghi chép khác.”
Cô ta ngập ngừng, rồi nói thêm:
“Ban đầu chị ấy dặn tôi thiêu hết.
Nhưng tôi nghĩ ... anh nên đọc.”
Trước khi rời đi, cô gái ấy nhìn Tống Tùy thêm lần nữa.
Ánh mắt lạnh đến mức khiến người ta rùng mình.
Tống Tùy ngồi bất động trong phòng cả buổi chiều.
Nắng xuyên qua song cửa, sưởi ấm khắp căn phòng.
Nhưng anh lại thấy… như có ai bóp nghẹt cổ họng mình.
Đến tận nửa đêm.
Anh mới mở cuốn nhật ký ra.
Từng dòng chữ, từng nét mực.
Những điều anh đã vờ như không thấy.
Những đau đớn cô âm thầm nuốt xuống.
Những lời chưa từng được thốt ra.
Tất cả…
Tựa một tấm lưới gai gắt, sắc nhọn.
Từng nhát, từng nhát, cắt nát trái tim anh thành trăm nghìn mảnh.
24
Ngày 17 tháng 5, năm XX22
Bác sĩ nói tôi mắc ung thư tuyến tụy.
Ánh mắt ông ấy nhìn tôi có chút thương hại.
Thật ra… phần lớn những gì ông ấy nói, tôi đều không nghe rõ.
Dù sao thì… cũng là vô phương cứu chữa rồi.
Ông khuyên tôi nên nhập viện sớm để điều trị.
Nhưng tôi không muốn.
Tôi ghét bệnh viện.
Những bức tường lạnh ngắt.
Mùi thuốc sát trùng nồng nặc.
Bầu không khí nặng nề đến khó chịu.
Và… chẳng có ai bên cạnh tôi.
Tôi đã định gọi cho A Tùy.
Nhưng lại không biết nên bắt đầu thế nào.
Biết mở lời ra sao?
Nói rằng… tôi sắp c.h.ế.t ư?
Thôi vậy, không gọi nữa.
Đúng lúc ấy, A Tùy lại gọi tới.
Anh nói hôm nay có việc, sẽ về muộn.
Đột nhiên tôi nhớ ra – hôm nay là ngày Tô Đường trở về.
A Tùy… anh đã đi đón cô ấy phải không?
Follow FB. HOA VÔ ƯU để đọc thêm nhiều truyện hay bạn nhé !!!
Ngày 18 tháng 5 năm XX22
Tôi mang cơm đến công ty cho A Tùy.
Gặp Tô Đường.
Cô ấy vẫn xinh đẹp như xưa.
Phần cơm tôi nấu cho A Tùy buổi sáng, lại bị cô ấy ăn mất rồi.
Tôi rất tức giận.
Nhưng sau đó tôi nghĩ thông rồi — đã tặng cho A Tùy thì tức là của anh ấy,
Anh ấy muốn làm gì cũng là quyền của anh ấy.
Ngày 21 tháng 5 năm XX22
Tôi đến thăm mẹ. Bà sống rất tốt.
Ban đầu tôi định nói cho bà biết,
Nhưng nghĩ lại cảm thấy không cần thiết nữa.
Bây giờ mẹ đã hạnh phúc, tôi không nên quấy rầy bà.
Trên đường về, tôi gặp A Tùy và Tô Đường.
Còn có một chú chó nhỏ.
Tôi muốn nuôi nó.
Ngay khoảnh khắc tôi mở miệng nói ra, tôi đã thấy sắc mặt A Tùy thay đổi.
Nhưng tôi vẫn quyết định nuôi.
Bác sĩ ở phòng khám thú y hỏi tôi tên con ch.ó là gì.
Tôi đáp: "Gọi là Niên Niên đi."
Niên Niên… Niệm Niệm.
Ngày 22 tháng 5 năm XX22
Tối qua trước khi ngủ, tôi hỏi A Tùy:
Lời anh từng nói… còn tính không?
Anh ấy nói: còn.
Giá như tôi ngốc một chút thì tốt rồi.
Tôi đã không nhận ra ánh mắt lảng tránh ấy.
A Tùy à,
Kẻ phụ lòng người chân thành, phải nuốt nghìn cây kim bạc.