Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Cỗ Máy Thời Gian Của Bà Ngoại - 11

Cập nhật lúc: 2025-05-13 04:16:53
Lượt xem: 71

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

12.

Bà ngoại không qua đời, tôi vẫn mãi ở lại trong không gian và thời gian này.

Sau kỳ thi đại học, khi chọn ngành, tôi chỉ chọn những ngành liên quan đến luật.

Cuối cùng, tôi đã đạt được nguyện vọng, thi đỗ vào Đại học Chính Pháp Trung Quốc.

Khi người khác đang cố gắng nâng cao điểm số, tham gia các hoạt động trong trường, tôi lại theo một thầy giáo tóc bạc, chuyên nghiên cứu về vấn đề trong các vụ phòng vệ quá mức và phòng vệ chính đáng.

Nhiều lần, tôi xin phép đi thăm Hứa Tiêu, nhưng lại được thông báo rằng tù nhân từ chối gặp tôi.

Tôi nhớ lại rất lâu trước đây, cậu ấy đã ám chỉ tôi hãy quên cậu ấy đi, đi yêu một người nào đó thật nồng nhiệt.

Nhưng làm sao có thể chứ?

Hứa Tiêu, giữa chúng ta không chỉ có tình bạn ngắn ngủi từ năm 2014 đến 2015.

Giữa chúng ta là một tình yêu dài bền bỉ kéo dài suốt mười năm qua bốn không gian thời gian, và hơn nữa, là một mạng sống tôi nợ cậu ấy.

Mỗi ngày tôi đều chạy vội giữa thư viện và văn phòng giáo viên, từ chối mọi mối quan hệ mập mờ.

Các bạn cùng phòng cười tôi như một ni cô tâm hồn thanh tịnh, nhưng chỉ có tôi biết, tôi đang chuộc tội.

Hứa Tiêu đang thụ án trong bốn bức tường nhà tù, tôi tự biến mình thành một nhà tù di động.

Cậu ấy không muốn gặp tôi, nhưng tôi có cách của mình để ở bên cậu ấy.

Mùa thu năm 2018, thành phố tôi sống cuối cùng cũng được đưa vào bản đồ thực tế của Baidu.

Tôi mở giao diện chức năng đã lâu không sử dụng.

Mùa hè năm 2015, ngoài khu dân cư Bảo Tùng là những bà dì đẩy xe gỗ bán nước đá, và một cây hoa quỳnh nghiêng mình.

Không còn bà ngoại mặc áo xanh nhạt, không còn ông lão đánh cờ.

Mọi thứ đều thay đổi.

Kể từ khi Hứa Tiêu đánh mạnh vào đầu người đàn ông trong mùa thu đó, nhánh cây số phận bắt đầu phân nhánh.

Trong suốt thời gian đó, vô số chồi non xanh mướt mọc lên, dây leo quấn vào nhau, tạo thành một câu chuyện mới.

Tôi ngập ngừng, nhập vào địa chỉ mới: Trường Trung học Tân Hải số 2.

Màn hình nhảy múa, cuối cùng trở nên rõ ràng và ổn định.

Bên ngoài tường của trường Trung học số 2, có hai bóng người quen thuộc.

Chàng trai cắt tóc ngắn màu đỏ, cô gái buộc tóc đuôi ngựa cao.

Chàng trai nắm cổ tay cô gái, vội vã chạy về phía trước, tà áo đồng phục bay trong gió.

Đó là mùa thu năm 2015, tôi và Hứa Tiêu.

Cậu ấy mỉm cười ngoái lại, đầy khí phách, khuôn mặt nghiêng dưới ánh nắng phản chiếu một đường cong tuyệt đẹp.

Thật đẹp, thật anh tuấn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/co-may-thoi-gian-cua-ba-ngoai-zhrs/11.html.]

Nhưng… một người tươi sáng như vậy lại phải chịu đựng sáu năm thanh xuân trong bức tường cao.

Nước mắt dần mờ đi trong mắt tôi, tôi vội vàng lau đi.

Dường như có một tiếng nói nào đó trong vô thức đang nhắc nhở tôi, Khương Ngôn, phải kiên cường lên, phải suy nghĩ, phải nghiền ngẫm…

Bộ não tôi vận hành với tốc độ cực nhanh, vận mệnh dường như trong khoảnh khắc này đang ưu ái tôi.

Tôi cắn chặt môi, cảm nhận được mối liên kết mảnh như tơ nhện trong hư không, bị tôi siết chặt trong lòng bàn tay —

Năm 2015 của dòng thời gian này, bà ngoại không qua đời, vì vậy hình ảnh của bà không bị thu vào cảnh phố.

Năm 2015 của dòng thời gian này, vận mệnh xảy ra bước ngoặt lớn là ở Hứa Tiêu, nên cậu ấy đã xuất hiện trong cảnh phố.

Nếu tôi có thể từ mùa thu năm 2023 quay trở lại mùa thu năm 2015 để cứu bà ngoại, vậy thì, tôi có thể từ mùa thu năm 2018 quay lại mùa thu năm 2015 để cứu Hứa Tiêu không?

Trái tim tôi đập dồn dập, tôi cố gắng hồi tưởng lại cơn xoáy thời gian của mấy năm về trước.

Trước đó, tôi đã làm những gì để kích hoạt lực hấp dẫn định mệnh không thể cưỡng lại ấy?

Nước mắt chầm chậm lăn xuống, tôi đưa tay chạm vào màn hình.

Một lực hấp dẫn khổng lồ lan tỏa từ đầu ngón tay khắp cơ thể tôi… không gian và thời gian ngừng trôi.

Tôi nhanh chóng rơi xuống, rơi mãi, để hoàn thành vận mệnh đã được định sẵn thuộc về Khương Ngôn.

13.

Mùa thu năm 2015, trong phòng ngủ của nữ sinh trung học Khương Ngôn.

Tôi mở mắt, thành thạo tắt chiếc đồng hồ báo thức còn chưa kịp reo.

Bà ngoại đặt bánh bao nhân thịt bò và miến lên bàn ăn, tôi cười hì hì lao tới, ôm chầm lấy bà một cái thật chặt.

Bà ngoại giật mình, rồi lập tức âu yếm ôm lại tôi:

“Hôm nay làm gì mà xúc động thế?”

“Tối nay trường tổ chức hoạt động, toàn bộ học sinh đều ở lại ngủ, tối cháu không về nhà đâu ạ.”

Bà gật đầu, rồi bưng thêm bát cháo trắng ra cho tôi uống.

Tôi không sợ nóng, uống liền một hơi hơn nửa bát, ngẩng đầu lên nói: “Bà ơi, bà có thể gói cho cháu mấy cái bánh bao mang tới trường không ạ? Có một bạn học của cháu rất muốn ăn bánh bao bà làm.”

Bà ngoại cười tít cả mắt: “Thật thế à?”

Tôi xách túi bánh bao, ba bước thành hai chạy xuống cầu thang, vẫy tay chào bà ngoại bé nhỏ.

Lần này, tôi không quyến luyến ôm bà ngoại.

Bởi vì tôi biết, lần này, tôi nhất định sẽ trở về an toàn.

Bước xuống xe buýt, tôi đi vào lớp học, tiến về phía dãy bàn sau cùng.

Đám con trai đang bàn tán về bóng rổ và trò chơi điện tử bỗng dưng im bặt.

Cậu bạn ngồi chính giữa, tóc cắt ngắn nhuộm đỏ, đột nhiên mím môi căng thẳng.

Ánh nắng sớm mai chiếu xuống, bảy chiếc khuyên tai trên tai cậu ấy ánh lên lấp lánh.

Hạt Dẻ Rang Đường

Hứa Tiêu của tôi mười bảy tuổi đầy ngạo khí.

Loading...