Có Không Giữ Mất Chạy Theo - Chương 4
Cập nhật lúc: 2025-05-06 11:35:07
Lượt xem: 279
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
3
Tôi chỉnh lại váy trong nhà vệ sinh, dặm thêm chút trang điểm, hít sâu một hơi rồi bước ra ngoài.
Tạ Tư Tự đang đứng đợi tôi ở bên ngoài.
Thành thật mà nói, con người Tạ Tư Tự nhìn không giống cái tên nho nhã trật tự của anh ta chút nào, mà trái lại, anh ta mang đến cho người ta cảm giác ung dung tự tại, như thể luôn nằm ngoài mọi quy tắc.
Anh ấy luôn nở nụ cười nhẹ, giống hệt một con hồ ly.
Một người vừa có tiền vừa có quyền như vậy mà cũng đi yêu đương qua mạng sao?
Tôi chủ động khoác tay Tạ Tư Tự, anh ta hơi khựng lại một chút rất nhẹ, nụ cười càng rạng rỡ hơn.
“Muốn mua gì không? Hay là đi ăn cơm trước?” Anh ta hỏi.
“Gì cũng được.” Tôi đáp.
Thế là anh ta dẫn tôi đi dạo hết cửa hàng này đến cửa hàng khác.
Khác hẳn với Tạ Tông Cẩm, Tạ Tư Tự rất kiên nhẫn đánh giá từng cái túi, nhận xét từng bộ quần áo tôi mặc thử trên người, sau đó quẹt thẻ thanh toán toàn bộ.
Còn Tạ Tông Cẩm thì lười biếng đến mức chẳng buồn nhìn, vào cửa hàng là ngồi xuống nghịch điện thoại, tôi chọn xong thì anh ấy trả tiền rồi đi luôn.
Thật kỳ lạ, cảm giác giống như trên trời rơi xuống một anh bạn trai vậy.
Nhưng Tạ Tư Tự tuyệt đối không phải người hiền hoà như vẻ bề ngoài, kiểu người càng như vậy càng nguy hiểm.
Thế nhưng hiện tại…
Anh ta thậm chí còn gọi hai vệ sĩ đi theo phía sau để xách túi hộ.
“Ảnh Ảnh, nhà hàng em nói trước đó anh đã đặt chỗ trước rồi.” Tạ Tư Tự nhẹ nhàng cong môi cười.
“Đi thôi!” Tôi hào hứng đáp.
“Em còn nhớ là nhà hàng nào không?” Anh ta cụp mắt hỏi nhẹ, thần sắc lười biếng, như thể đang ngắm nhìn con mồi trong lòng bàn tay.
Nhà hàng nào?
Tôi không biết!
Lúc này tôi cũng không lấy điện thoại ra nhắn tin hỏi anh chàng “chị em” kia.
Không khí thoáng chốc trở nên im ắng.
Trái tim tôi đập thình thịch, cắn môi, cảm thấy cả người lạnh toát.
Cuối cùng tôi cũng hiểu vì sao anh chàng “chị em” kia nói Tạ Tư Tự còn đáng sợ hơn cả Tạ Tông Cẩm.
Tạ Tông Cẩm kia cảm xúc đều hiện hết lên mặt, chọc phải anh ấy là biết ngay không có kết cục tốt lành.
Còn Tạ Tư Tự thì khác, tôi không nhìn thấu anh ta. Giống như bây giờ, tôi hoàn toàn không biết anh ta đột ngột hỏi một câu là có ý gì.
Tôi vừa định mở miệng thì anh ta đã cười như không cười, giọng nói trầm ấm: “Không sao. Ảnh Ảnh bận mà, trí nhớ có kém cũng là chuyện bình thường. Đưa em đến đó rồi sẽ nhận ra thôi.”
Tôi vội vàng gật đầu lia lịa.
Tạ Tư Tự vẫn là người tốt mà!
🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit🌟
Nếu như đổi lại là Tạ Tông Cẩm biết tôi quên chuyện liên quan đến anh ấy, chắc chắn sẽ cười lạnh mỉa mai tôi liên tục suốt năm tiếng đồng hồ không lặp lại câu nào.
4
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/co-khong-giu-mat-chay-theo/chuong-4.html.]
Khi đến nhà hàng, nhân viên phục vụ nhìn thấy Tạ Tư Tự liền kính cẩn gọi một tiếng: “Ngài Tạ.”
Sau đó nhân viên dẫn chúng tôi đến phòng riêng trong cùng, không gian trong phòng riêng rất tốt, thậm chí còn có cả hồ cá chép cảnh.
Tôi ngồi xuống đối diện Tạ Tư Tự.
Ống tay áo anh ấy kéo lên lỏng lẻo, lộ ra đôi bàn tay khớp xương rõ ràng, làn da trắng càng làm nổi bật lên những đường gân xanh.
Tôi không cầm lấy thực đơn, chỉ nói: “Anh gọi đi, em không kén ăn.”
Tạ Tư Tự bật cười nhẹ: “Được.”
Nhân lúc này, tôi vội vàng nhắn cho anh chàng “chị em” kia:
[Bạn nói với Tạ Tư Tự mình muốn ăn ở nhà hàng Tây à? Suýt chút nữa thì bị lộ rồi. Còn chi tiết nào nữa thì mau khai hết ra đi.]
Đột nhiên, cửa phòng bao bị đẩy ra.
Một giọng nói quen thuộc vang lên: “Tạ Tư Tự? Anh về nước rồi à?”
Tôi lập tức cứng đờ người.
Tạ Tông Cẩm chậc một tiếng, uể oải nói: “Tôi còn tưởng phòng này không có ai, tôi không đặt trước. Mấy phòng khác hết chỗ rồi, ngồi chung bàn đi.”
Tôi rụt cổ cúi đầu giống như con chim cút.
Nhưng tôi quên mất rằng Tạ Tông Cẩm từng nói với tôi cho dù tôi có hóa thành tro, anh ấy cũng nhận ra để quăng đi.
...
“Dụ Ảnh?” Giọng điệu vốn thờ ơ của anh ấy lập tức trở nên nghiêm túc.
Tôi càng không dám ngẩng đầu.
Không ngờ đúng lúc này lại có tin nhắn trả lời, màn hình điện thoại sáng lên:
[Hả? Làm gì có chuyện đó, tôi chưa từng nói với anh trai của tôi muốn ăn cơm ở đâu mà. Tôi đâu có thích đồ Tây, tôi thích ăn lẩu ngan nấu nồi gang cơ.]
Đồng tử tôi co lại.
“Ngẩng đầu lên cho ông, Dụ Ảnh!” Tạ Tông Cẩm nghiến răng ken két.
Tạ Tư Tự nhẹ nhàng gõ ngón tay lên mặt bàn: “Cậu nói chuyện với chị dâu kiểu gì vậy?”
“Anh nói cái gì cơ?” Giọng Tạ Tông Cẩm lập tức cao vút.
Lúc này, tôi mới từ từ ngẩng đầu lên, ngượng ngùng cười một tiếng: “Thật là trùng hợp.”
Cuối cùng theo ý Tạ Tư Tự, tôi rụt rè nói thêm một câu: “Em trai.”
“Mẹ nó! Ai là em trai cô hả?” Tạ Tông Cẩm lập tức xù lông, chỉ tay vào người tôi rồi quay sang hỏi Tạ Tư Tự: “Cô ấy từng hẹn hò với tôi, anh không biết à?”
Tạ Tư Tự chậm rãi nhấp một ngụm cà phê: “Không biết. Bây giờ hai người còn hẹn hò không?”
“Bây giờ thì không, bây giờ thì không, đã chia tay lâu rồi!” Tôi vội vàng chen vào.
“Cô câm miệng.” Giọng Tạ Tông Cẩm mang theo vẻ giận dữ bị kìm nén, từng chữ giống như rít ra từ kẽ răng.
Anh ấy siết chặt nắm đấm, các khớp tay dùng sức đến trắng bệch: “Tạ Tư Tự, lúc ông đây hẹn hò với cô ấy, anh không điều tra sao? Bây giờ anh còn dám nói không biết Dụ Ảnh là ai?”
Tạ Tư Tự bắt chéo chân, dáng vẻ thư thái, trong bầu không khí căng thẳng đến ngạt thở này mà vẫn có thể ung dung mỉm cười: “Ừ. Vậy thì sao?”