15
Triệu Mai Mai lén lút trở về: “Tớ thấy có bảo vệ kéo cô ta ra ngoài!”
Tôi nuốt một miếng bánh kem: “Sao, bị vợ hiệu phó phát hiện à?”
Hiệu phó vốn là họ hàng nghèo của nhà họ Ngô, sau đó may mắn được một tiểu thư chú ý, trở thành rể nhà giàu.
Nhưng dường như ông ta rất nhớ mối tình thanh mai trúc mã với Ngô Tiên Nhi, thường lợi dụng công việc ở trường để bí mật gặp gỡ.
“Không phải, mà là có một phục vụ va phải người, làm hỏng bộ váy mấy chục vạn, bị bắt yêu cầu bồi thường, và các cậu đoán sao?”
“Tớ đoán cô ta lên tiếng dụ dỗ rồi hả haha!”
“Không chỉ vậy! Cô ta còn kéo những người khác vào, ban đầu chỉ là chuyện nhỏ, cô ta lại kêu gọi các phu nhân tổng giám đốc ngồi lại cùng nhau quyên tiền bồi thường, nói rằng mọi người chen chúc trong hội trường mới làm phục vụ ngã, đây là trách nhiệm của mọi người!”
“Cô ta kéo phục vụ về phía mình, nói cái gì mà người nghèo nhưng không được thiếu chí khí, nhất định không thể cúi đầu trước thế lực xấu, phục vụ đó sắp khóc rồi…”
Tôi rùng mình: “Cô ta chắc chắn nghĩ mình như nhân vật nữ chính trong tiểu thuyết, mạnh mẽ không khuất phục.”
Sự xuất hiện thoáng chốc của Ngô Tiên Nhi chắc chắn không thể làm hỏng buổi tiệc liên hoan của các triệu phú.
Ánh đèn pha lê lấp lánh, giữa những bộ đồ sang trọng, mọi người nâng ly trò chuyện.
Mỗi người đều có kế hoạch riêng.
Tống Phong lén lút chui vào giữa bữa tiệc.
Người hôm nay tổ chức sinh nhật và một công tử nhà khác nhảy điệu nhảy mờ ám, khiến bạn trai nhỏ của cô ta cảm thấy buồn bã.
Anh ta thất vọng bỏ đi, cô ta nhanh chóng đuổi theo.
Anh ta như không thể thoát khỏi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/co-giao-toi-tam-dam-nhu-cuc/10.html.]
Tại vườn hoa, cô gái mạnh dạn hôn lên.
Tống Phong tay mở ra rồi khép lại, cuối cùng đặt lên vai cô ấy…
16
Đêm đó, chị Ưu vui mừng vì tình cảm đang lên, cố tình đòi đưa Tống Phong về nhà. Nghe nói cậu ấy còn có một người cha.
Cô ta chưa từng từ bỏ phong cách ăn mặc táo bạo, hôm nay lại thay một chiếc váy.
Chúng tôi gọi taxi, chia tay trước cổng nhà họ Ưu.
……
Chiếc taxi quẹo một cái, từ từ dừng lại trước cổng bệnh viện nhân dân.
Tôi quen thuộc bước vào phòng bệnh.
Mẹ tôi nằm trên giường, mặt vẫn đeo máy thở chưa từng tháo ra.
'moshi moshi, Clitus đang chạy deadline xin nghe'
Tôi lấy khăn ướt lau tay cho bà, cổ tay mảnh mai, dường như chỉ cần một chút lực là có thể làm gãy.
Cảm nhận được động tác của tôi, lông mi bà khẽ run rẩy, nhưng không mở mắt.
Tôi lại lau mặt và chân cho bà.
Cuối cùng, tôi ngồi lặng lẽ bên giường, hai tay chống cằm.
Giọng nói nhẹ nhàng va vào bức tường trắng toát, rồi vang lại: “Con gặp một người giống mẹ như đúc, thật tốt, mỗi lần thấy cô ấy, đều khiến con nhớ đến hình ảnh mẹ trước đây.”
“Nếu ông ấy còn sống, chắc chắn cũng sẽ nghĩ như vậy.”