8
Có người mở cửa, thân ảnh lạnh lùng của hiệu trưởng hiện ra.
Ông ấy nhường đường sang một bên, gật đầu với chúng tôi.
'moshi moshi, Clitus đang chạy deadline xin nghe'
Trần Ninh cõng Triệu Mai Mai chạy thẳng đến phòng y tế, tôi và Chiêu Đễ bám theo phía sau.
Ngô Tiên Nhi trợn tròn mắt, vẻ mặt không hài lòng.
“Thầy Vương này, cô xem kìa, mấy học sinh này lợi dụng việc học giỏi, lại không coi trọng giáo viên.”
Cô ta chỉ từng thấy ảnh đã được chỉnh sửa gầy đi và tóc dày của hiệu trưởng Vương, không nhận ra ông Vương mập mạp, hói đầu đeo bảng tên này, cũng không biết hiệu trưởng có thói quen đi tuần tra vào buổi tối, nhưng điều đó không ảnh hưởng đến việc cô ta phàn nàn.
“Tôi là hiệu trưởng.”
Ngô Tiên Nhi sững sờ, tiếp tục nói: “Thầy Vương, thầy phải phê bình bọn họ thật nặng, mới ngày đầu tiên đến đã bị họ coi thường như vậy, không còn chút thể diện nào của một giáo viên, đây có phải là phong khí học tập của trường các thầy không?”
Hiệu trưởng Vương nhắm mắt lại: “Đó là chuyện của cô, nhưng với tư cách là hiệu trưởng, tôi cần phải hỏi cô một vài điều.”
Không đợi Ngô Tiên Nhi trả lời, ông ấy giật lấy bài kiểm tra Toán trong tay cô ta.
“Ví dụ như tại sao cô, một giáo viên đại học, lại sai chín câu trắc nghiệm, toàn bộ câu tự luận đều sai? Có phải cô cho rằng mình rất giỏi nên không cần xem đáp án không?”
“Ví dụ như tại sao cô có thể biến tiết Toán thành tiết đọc?”
“Ví dụ như tiết tự học thứ hai đã sắp xếp giáo viên Vật lý trực nhật, tại sao cô lại đến đây nói linh tinh, cô không thấy xấu hổ khi chiếm dụng và lãng phí thời gian của các em học sinh sao?”
Bị mất mặt trước mọi người như vậy, Ngô Tiên Nhi đỏ mặt xấu hổ.
Nhưng chưa kết thúc, hiệu trưởng Vương lại tiếp tục tấn công: “Nghe nói chiều nay cô yêu cầu lớp các em là lớp cuối cùng đến căng tin, nói là nhường thức ăn cho học sinh khác. Nhưng tôi nhớ cô là người đầu tiên đến căng tin của giáo viên, còn ăn hết hai bát cơm đầy, cô không thấy mình có phần thiên vị sao?”
“Trẻ em không có cơm ăn, đau bụng, cô lúc đó đang làm gì? Không phải đang nói những lời cay nghiệt sao?”
Cuối cùng, Ngô Tiên Nhi đẩy hiệu trưởng ra, che mặt khóc lóc bỏ đi.
9
Ngày hôm sau, Ngô Tiên Nhi xuất hiện như không có chuyện gì xảy ra, cười gượng gạo xin lỗi Triệu Mai Mai.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/co-giao-toi-tam-dam-nhu-cuc/06.html.]
Trường học này là do một vài gia tộc hợp tác thành lập, hiệu trưởng Vương không nắm toàn quyền.
Hiệu phó đứng ra cầu xin, ông ấy đành phải đồng ý để Ngô Tiên Nhi tiếp tục giữ chức vụ chủ nhiệm lớp, chỉ là thay đổi một giáo viên dạy Toán khác.
Chúng tôi cũng không bất ngờ, chỉ cần tố cáo cô ta với hiệu trưởng là đủ rồi.
Tôi ngồi trở lại chỗ ngồi, thấy Chiêu Đễ đang đọc bài với hai quầng thâm mắt to đùng.
“Cậu ngủ không ngon sao?”
Cô ấy dừng lại một chút, ngáp một cái thật to, khóe mắt rưng rưng.
“Không có gì, tối qua nằm mơ, lại thấy mình quay lại cái chuồng lợn tối om đó.”
“Tớ thực sự sợ tất cả chỉ là một giấc mơ, chắc sau này không dám ngủ nữa quá.”
Tôi ôm cô ấy: “Sẽ qua thôi, chúng ta sẽ đón nhận một cuộc sống mới.”
Một lúc sau, Ngô Tiên Nhi cầm một tờ giấy bước vào lớp, phía sau còn có một vài đứa con nhà giàu.
“Kết quả kiểm tra đầu kỳ của các em đã ra, nhưng cô thấy sự chênh lệch giữa các em quá lớn, vì vậy quyết định thành lập một nhóm học tập hỗ trợ lẫn nhau!”
Tình huống giống như kiếp trước, không biết là do trả thù việc chúng tôi vạch trần điểm yếu của cô ta khi giảng bài, hay là bị những đứa con nhà giàu đó mua chuộc.
Cô ta yêu cầu mỗi học sinh có kết quả tốt kèm cặp một học sinh có kết quả kém, lấy lý do là cùng nhau tiến bộ.
Cũng tạo cơ hội cho những đứa con nhà giàu đó quấy rối và bắt nạt chúng tôi, khiến chúng tôi khổ sở vô cùng.
“Lý Thanh Trúc là người đứng đầu, sẽ kèm cặp Tôn Tự Á nhé.”
Tôi đã hoàn toàn đắc tội với Tôn Tự Á.
Lên lớp thì sờ đùi tôi, tan học thì cố tình đùa giỡn ngả vào người tôi sờ ngực.
Rồi còn mút môi, quét mắt nhìn tôi từ trên xuống dưới, vẻ mặt như đang hồi tưởng.
Thậm chí còn làm một buổi lễ tỏ tình kinh điển và cũ kỹ trước toàn trường, trói buộc tôi và cậu ta vào những lời đồn đại.