CÔ GIA SƯ VÀ CẬU CHỦ NHỎ - 8
Cập nhật lúc: 2025-02-07 05:57:33
Lượt xem: 162
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/706qrPyEa2
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
13
Steve và bà mẹ phiền phức của nó cuối cùng cũng đi rồi.
Tôi và Kính Ngôn lại trở về nhà họ Thẩm học.
Triệu Thiến Thiến đương nhiên không có lý do gì để đi theo, nhưng chưa được mấy ngày, Kính Ngôn sắp phải đi học rồi.
Học kỳ 3 rất bận rộn, khai giảng sớm hơn các khối khác cả một tuần.
Tôi có chút lo lắng, Kính Ngôn học rất nhanh, nhưng dù sao nền tảng cũng kém, mới học thêm được hơn một tháng, vẫn còn rất nhiều vấn đề.
Tôi chỉ đành dặn dò cậu ấy ở trường phải chăm chú nghe giảng, đừng có lười biếng nữa.
Tôi buồn bã xoa xoa đầu cậu ấy, lần đầu tiên có cảm giác luyến tiếc như khi tiễn con đi học.
May mà chúng tôi đã kết bạn WeChat, tôi nói với cậu ấy sau này nếu có gì không hiểu có thể hỏi tôi.
Mấy ngày sau, Kính Ngôn đi học.
Tôi lại trở thành người rảnh rỗi, ở nhà thấy rất buồn chán, nên không tự chủ được mà đếm từng ngày Kính Ngôn nghỉ hè.
Cuối cùng cũng đến ngày Kính Ngôn nghỉ cuối tuần.
Lại được vuốt ve cái đầu lông xù của cậu ấy, tôi thỏa mãn thở phào.
“Nhớ ghê.”
Ánh mắt cậu ấy mang theo chút ý cười, khẽ hừ một tiếng.
“Nhớ ai?”
Tôi khựng lại, thận trọng nheo mắt.
Lại đến rồi, đứa trẻ này lại muốn làm tôi lệch hướng.
Tôi trực tiếp không đề cập đến, mặt nghiêm túc hỏi bài tập của cậu ấy.
“Có nghe giảng bài không?”
Cậu ấy nhíu mày, dường như không hài lòng với câu trả lời của tôi, không biết nhớ đến điều gì, lại cong môi lên.
“Chị xem là biết.”
Hai ngày sau, nhân cơ hội mang đồ đến cho mẹ Kính Ngôn, tôi lẻn vào trường cậu ấy.
Tôi không báo trước với cậu ấy, tìm được lớp cậu ấy rồi nấp ở cửa sổ bên ngoài lớp học quan sát cậu ấy.
Trong lớp đang tự học, hầu hết các bạn học sinh đều cúi đầu học chăm chỉ.
Nhưng chỉ có một người ngoại lệ.
Cậu ấy ngồi ở góc cuối cùng, lúc này đang cúi đầu nằm ngủ trên bàn, trông rất nổi bật giữa những người đang chăm chỉ viết bài.
'moshi moshi, Clitus đang chạy deadline xin nghe'
Vì cậu ấy cao lớn nên chỗ ngồi ở đó có vẻ hơi chật chội.
Tôi thấy đôi chân dài của cậu ấy bị gập lại một cách khó chịu dưới bàn, còn đang ngủ ngon lành, không nhịn được mà cười thành tiếng.
Đứa trẻ này, lại còn nói dối là học hành chăm chỉ.
Đột nhiên cảm thấy bên cạnh có bóng đen rơi xuống.
Tôi quay đầu nhìn lại, một người đàn ông trung niên đeo kính cúi người, m.ô.n.g nhô cao, đang bám vào song sắt bên ngoài cửa sổ, nghiêng đầu nhìn vào trong.
Rồi hai chúng tôi nhìn nhau.
Ông ấy hỏi tôi: “Có ai không ngoan không?”
Tôi chỉ vào hàng cuối cùng.
“Cậu ấy.”
Người đàn ông trung niên gật đầu, dưới sự quan sát của tôi bước vào lớp học vỗ vai Kính Ngôn.
Chắc là chuyện này đã xảy ra rất nhiều lần rồi, tôi nhìn Kính Ngôn mặt khó chịu đứng dậy, mơ màng đi theo người đàn ông trung niên ra khỏi lớp.
Người đàn ông trung niên sửa lại kính, chỉ tay vào tường.
“Mới khai giảng đã như vậy, lớp 12 rồi! Đứng đó cho tỉnh ngủ đi.”
Nhìn tư thế này chắc chắn là giáo viên chủ nhiệm của Kính Ngôn rồi.
Kính Ngôn không trả lời, mắt khẽ mở tựa vào tường đứng, thậm chí còn không nhìn về phía tôi.
Tôi cảm thấy cậu ấy sắp ngủ tiếp rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/co-gia-su-va-cau-chu-nho/8.html.]
Người đàn ông trung niên nhíu mày, nhưng có vẻ như đã quen rồi, vẫn không nói gì.
Ông ấy mới nhớ đến tôi, quay đầu nhìn tôi.
“À đúng rồi, chị là phụ huynh của ai, đến tìm ai vậy?”
Tôi chỉ vào Kính Ngôn.
“Cậu ấy ạ.”
Lời vừa dứt, Kính Ngôn đang dựa vào tường, mắt nhắm nghiền, đột nhiên khựng lại, cuối cùng cũng chịu ngẩng đầu nhìn tôi.
Cậu ấy rõ ràng có chút ngơ ngác, mím môi nhìn chằm chằm vào tôi.
Tôi vội vàng quay lưng lại với giáo viên chủ nhiệm, trợn mắt nhìn cậu ấy, làm ra vẻ mặt hung dữ.
Cậu ấy cong môi cười, giọng nói vừa tỉnh ngủ hơi khàn khàn, nghe rất êm tai.
“Chị đến rồi à?”
Chết tiệt!
Tôi xấu hổ nắm chặt tay, mặt đỏ bừng.
Đứa trẻ này, lại còn làm nũng trước mặt giáo viên chủ nhiệm?
Tôi vội vàng liếc nhìn giáo viên chủ nhiệm phía sau.
Chỉ thấy ông ấy nghiêng đầu nhìn chúng tôi, ánh nắng chiếu lên kính của ông ấy phản chiếu ánh sáng thông minh.
Tôi vội vàng nhíu mày, làm ra vẻ mặt đau lòng. “Hừ, nếu chị không đến, làm sao có thể nhìn thấy thái độ học tập của cậu chứ!”
Tôi tranh thủ liếc mắt nhìn giáo viên chủ nhiệm phía sau.
Ông ấy sờ cằm, vẻ mặt tán thành.
Tôi lại tiếp tục mắng: “Ngốc nghếch! Lớp 12 rồi, cậu còn như vậy! Cậu không thấy xấu hổ sao?!!”
Lần này Kính Ngôn hoàn toàn tỉnh táo, cong môi đáp lại: “Chị nói rất đúng.”
Giáo viên chủ nhiệm càng hài lòng hơn.
“Thưa thầy, em là chị của cậu ấy, hôm nay đến để đưa đồ cho cậu ấy, không ngờ lại thấy cậu ấy như vậy.”
Giáo viên chủ nhiệm hừ nhẹ một tiếng.
“Đứa trẻ này, tôi đã quen rồi,”
Tôi thấy ông ấy thực sự không có vẻ gì là tức giận, vội vàng xoa tay, ra vẻ thương lượng.
“Em muốn nói chuyện riêng với cậu ấy mấy câu.”
Giáo viên chủ nhiệm vẫy tay đồng ý, rồi quay lại lớp học để giám sát.
Tôi kéo Kính Ngôn ra một bên, đưa đồ trong tay cho cậu ấy.
“Cầm lấy.”
Cậu ấy cúi đầu nhìn tôi, đôi mắt đẹp long lanh mang theo chút ý cười.
“Cho em à?”
Lúc đó tôi không biết mấy ngày nữa là sinh nhật cậu ấy, cậu ấy còn tưởng đó là quà tôi tặng.
Tôi ừ một tiếng, bổ sung thêm: “Dì Tú Yên bảo chị mang đến cho cưng.”
Nụ cười của cậu ấy dừng lại, nhìn chằm chằm vào tôi.
“Còn chị thì sao?”
Tôi kỳ lạ nhìn cậu ấy một cái.
“Chị as?”
“À đúng rồi, hôm nay chị đến thực ra là muốn nói với nhóc, tuần này nhóc về sẽ không thấy chị nữa đâu.”
“Mấy ngày nữa sinh viên năm nhất sẽ nhập học, thầy hướng dẫn nhất định cứ bắt chị phải đi l.à.m t.ì.n.h nguyện viên đón tiếp các em khóa dưới, nên chị phải đến trường sớm.”
Tôi thở dài, ngẩng đầu nhìn cậu ấy.
“Thời gian chị không có ở đây, cậu phải nhớ ngoan ngoãn học tiếng Anh nhé, chị về sẽ kiểm tra bài tập của cậu đấy.”
Cậu ấy khẽ cúi đầu, khẽ ừ một tiếng.
Tôi cũng không hiểu sao lại thấy không thoải mái, luôn cảm thấy dáng vẻ của cậu ấy giống như một chú chó bị bỏ rơi, bất lực và đáng thương.