CÔ GIA SƯ VÀ CẬU CHỦ NHỎ - 11
Cập nhật lúc: 2025-02-07 07:00:16
Lượt xem: 115
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9ABI0AOJHL
Cập nhật lúc: 2025-02-07 07:00:16
Lượt xem: 115
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9ABI0AOJHL
17
Cuối cùng tôi cũng gặp được anh chàng đẹp trai con trai dì Vương mà Triệu nữ sĩ nhắc đến. Cao ráo, gầy, gương mặt thanh tú. Đúng là cũng đẹp trai đấy.
'moshi moshi, Clitus đang chạy deadline xin nghe'
Dì Vương có vẻ rất thích tôi, nhiệt tình trò chuyện với tôi một lúc, rồi đẩy tôi về phía con trai bà ấy:
“Hai đứa nói chuyện đi, mẹ với mẹ con đi đánh bài đây.”
Tôi và Tô Hoành cứ nhìn nhau chằm chằm. Tôi chớp mắt, chủ động bắt chuyện:
“Chào anh.”
Cậu ấy mỉm cười lịch sự, hiền lành: “Chào em.”
Chúng tôi nói chuyện với nhau vài câu, tôi thấy anh có vẻ hơi ít nói. Tôi không nói, anh cũng chẳng nói gì, chỉ ngồi yên lặng nhìn mẹ tôi và dì Vương đánh bài.
Tôi thầm nghĩ:
“Anh này hiền quá nhỉ.”
Nhưng cứ im lặng mãi thì chán lắm. Tôi nghĩ một lúc, chỉ tay vào bàn bài: “Anh biết đánh bài này không?”
Tô Hoành lắc đầu, giọng hiền lành: “Anh không biết.”
Tôi ngồi xuống một bàn trống, vẫy tay gọi anh:
“Vậy thì tốt, em dạy anh nhé?”
Dù sao cũng đang rảnh, tìm việc gì làm cho đỡ buồn.
Tô Hoành do dự một lát rồi gật đầu:
“Ừm, cảm ơn em nhé.”
Tôi bắt đầu giảng giải luật chơi cho anh ấy. Anh nghe rất chăm chú, chỗ nào không hiểu lại bảo tôi nói lại. Giống hệt một đứa trẻ ngoan ngoãn ham học.
Tôi thầm nghĩ, đúng là sinh viên giỏi của Đại học B, học cái gì cũng nghiêm túc cả. Không giống Kính Ngôn, hồi trước muốn bắt nó học bài còn phải dỗ dành đủ kiểu.
Nghĩ đến Kính Ngôn, tôi thấy hơi khó chịu. Đã lâu rồi chúng tôi không liên lạc. Đứa trẻ đó tự nhiên lạnh nhạt với tôi khiến tôi rất bực mình. Không biết giờ nó có còn học hành chăm chỉ không…
Tôi mím môi, cố gắng xua tan những suy nghĩ đó:
“Đi thôi, em dẫn anh đi xem họ đánh bài thế nào.”
…
Dì Vương rất vui khi biết tôi đã dạy Tô Hoành đánh bài, liên tục nắm tay tôi cười:
“Tuyệt! Sau này bốn người chúng mình đánh bài cho đủ bàn nhỉ, haha!”
Mẹ tôi phụ họa: “Đúng rồi, cả nhà quây quần bên nhau đánh bài vui biết mấy!”
Tôi: “…”
18
Ngày hôm sau, Triệu nữ sĩ lại định rủ tôi đi đánh bài. Nhưng tôi bị cảm.
Nằm trên giường, đầu óc tôi lâng lâng, nghe thấy Triệu nữ sĩ gọi điện cho dì Vương:
“Không được rồi, phải dẫn nó đi mua thuốc.”
“Ồ, hay đấy!”
Hai mươi phút sau…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/co-gia-su-va-cau-chu-nho/11.html.]
Tôi được Triệu nữ sĩ quấn kín mít như một con gấu, đẩy về phía Tô Hoành:
“Tô Hoành này, dì giao nó cho con nhé.”
…
Ở bệnh viện…
Tôi nằm dài trên ghế, hít hít mũi, lòng buồn hiu. Tô Hoành đi đăng ký khám bệnh cho tôi, anh ấy bảo sẽ truyền nước biển cho tôi. Nhưng tôi sợ đau! Muốn chạy trốn.
Tôi nhìn quanh, tìm cơ hội. Vừa định đứng dậy thì đập ngay vào một ánh mắt quen thuộc.
Tôi nhìn Kính Ngôn, người mà đã lâu không gặp, ngơ ngác. Cậu ấy cũng bị bệnh, mặt mày tái nhợt, khóe mắt đo đỏ, môi nhợt nhạt. Nhìn sang bên cạnh, đúng là đang truyền nước biển.
Tôi bồn chồn, nghĩ thôi thì chào hỏi cậu ấy vậy. Nhưng cậu ấy chỉ liếc tôi hai cái rồi quay đi, tìm chỗ ngồi xuống, nhắm mắt nghỉ ngơi. Như thể không quen biết tôi.
Tôi vốn rất vô tư, nhưng lúc này lại thấy buồn và tủi thân.
Tôi hít hít mũi, thầm mắng cậu ấy:
“Đứa trẻ này, vô lễ quá!”
Lúc này Tô Hoành cùng y tá quay lại, chuẩn bị truyền nước cho tôi. Tôi muốn chạy, nhưng Tô Hoành không cho phép.
Cảm giác đau nhói ập đến, tôi mếu máo, nước mắt lưng tròng. Chẳng có đứa nào tốt cả!
Tô Hoành nhìn tôi, nhíu mày, giọng nhẹ nhàng:
“Đau lắm à?”
“Đau c.h.ế.t đi được!”
Tôi nức nở, lớn tiếng: “Anh thử bị chích xem sao!”
Giọng nói khàn khàn vì bị cảm, nghe mềm mại như đang nũng nịu.
Tô Hoành mím môi, nhẹ nhàng nói:
“Anh có thể từ chối không?”
“…”
“Thực ra anh cũng rất sợ đau.”
Tôi điều chỉnh tư thế, uất ức nhìn túi nước biển trên đầu, chờ nó nhỏ hết. Tô Hoành ngồi xuống, yên lặng ngồi bên cạnh tôi.
Tôi ngẩn người một lúc, chợt nhớ đến Kính Ngôn cũng ở đây. Nhưng khi tôi nhìn sang, chỗ cậu ấy ngồi đã trống không. Chỉ còn lại túi nước biển, mới nhỏ được chưa đến một phần ba.
Tôi: “???”
Sao thế? Việc gì quan trọng đến nỗi phải rút kim tiêm luôn vậy? Thật là…
Nghĩ đến vẻ yếu ớt của cậu ấy lúc nãy, dù giận vì sự lạnh nhạt của cậu ấy, tôi vẫn không khỏi lo lắng.
Truyền nước xong, Tô Hoành lại mua thuốc cho tôi rồi mới đưa tôi về nhà. Xuống đến dưới nhà, tôi đã khá hơn, mỉm cười với anh ấy:
“Tô Hoành, hôm nay cảm ơn anh nhé.”
Tô Hoành gật đầu, giọng vẫn hiền lành: “Vào nhà đi, nghỉ ngơi cho khỏe.”
Phải nói, Tô Hoành rất tốt. Tôi thừa nhận mình đã lớn tiếng với anh lúc anh ấy bắt tôi truyền nước.
Anh ấy vẫy tay, mỉm cười: “Mau khỏe lại rồi mình cùng đi đánh bài nhé.”
Tôi: “…”
Vui lòng mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo lỗi đúng sẽ được thưởng ngay 1,000 xu.
Đối với mỗi báo cáo "Truyện không chính chủ" chính xác sẽ nhận ngay 10,000 xu.