Bấy giờ ông Ngô mới khập khiễng ra khỏi nhà, ông ta than khóc nói:
“Cả đêm tôi cứ nằm mơ thấy một đứa trẻ da mỏng, cả người đ.ẫ.m m.á.u bóp cổ mình.”
“Nếu không phải vì kiếm tiền chữa bệnh cho cháu trai, chúng tôi cũng không cần làm vậy. Cô giúp nhà chúng tôi nghĩ cách đi mà.”
Con dâu nhà họ Ngô đứng bên cạnh lẩm bẩm:
“Ban đầu đưa cho bà không ít tiền, chuyện này bà nhất định phải chịu trách nhiệm.”
Mẹ tôi nghe thế bèn đảo mắt, không vui nói:
“Cô gái sứ vẫn chưa giao hàng đúng không, đưa tôi đi xem đi.”
Thấy mẹ tôi chịu giúp, ông Ngô lập tức trở nên phấn chấn, chống gậy bước nhanh đến một căn nhà trong sân:
“Chưa giao chưa giao, ban đầu cô dặn phải phơi khô bốn mươi chín ngày, vẫn để ở nhà tôi.”
Họ đặt cô gái sứ làm xong trong phòng kho ẩm ướt, bên trên phủ một tấm vải đỏ.
Mẹ tôi thấy vậy thì lo lắng mắng:
“Ai cho các người để thế này!”
“Không phải tôi đã nói với các người rồi sao, cô gái sứ thuộc âm, phải đặt ở nơi thoáng mát thông gió.”
Con dâu nhà họ Ngô ngập ngừng nói:
“Người nhà chúng tôi nhìn thấy thứ đồ này sẽ hoảng sợ.”
“Ở đây bình thường không có ai đến, vậy nên muốn đặt ở đây một thời gian.”
Cô gái sứ thuộc âm, mẹ tôi nói không sai.
Bây giờ tôi đứng trong căn phòng ẩm ướt này, cảm thấy cả người rất khoan khoái, dễ chịu.
“Các người gặp họa lớn rồi!”
Mẹ tôi vén tấm vải đỏ che cô gái sứ lên.
Mấy người trong phòng lập tức bị dọa sợ, lùi ra phía sau mấy bước.
“Đây… đây là xảy ra chuyện gì vậy?”
Cô gái sứ mới hôm qua vẫn trắng như tuyết, hôm nay hoàn toàn biến đổi.
Mắt cô bé chảy ra hai dòng nước mắt máu, rỏ thẳng xuống viên gạch vàng mà bé đang ôm trong lòng.
“Thế này là cô gái sứ hồi hồn rồi, nhà các người tự lo đi.”
Nói xong, mẹ tôi xoay người muốn rời đi.
Con dâu nhà họ Ngô kia sợ hãi, vội ôm chặt lấy đùi mẹ tôi.
“Chị dâu, chị không thể đi được, chị cứu chúng tôi với.”
“Chị yên tâm, chỉ cần có thể khiến cho cô gái sứ này không quậy phá nữa, chị muốn bao nhiêu tiền cũng được!”
Mẹ tôi nghe xong, một tia sáng khó thấy lóe lên trong mắt bà ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/co-gai-su/chuong-4.html.]
Bà ta lấy ra vài tấm bùa màu vàng, nói với nhà họ Ngô rằng mình cần một ít gạo nếp và rượu.
Bà ta chia những lá bùa này ra dán vào thất khiếu (gồm hai tai, hai mắt, hai lỗ mũi và miệng) của cô gái sứ.
“Thất khiếu đã phong ấn rồi, cho dù hồn phách có về thì cũng m.ù đ.i.ế.c, không tìm ra các người được đâu.”
“Các người phải nhớ, nhất định không được để những lá bùa này rơi xuống, nếu không tôi cũng không cứu nổi các người.”
Người nhà họ Ngô sợ hãi ra khỏi phòng, liên tục cảm ơn mẹ tôi, vội vàng đưa cho bà ta một sấp tiền.
Ông Ngô nhân lúc không ai chú ý còn lén lút véo eo tôi.
Trong ánh mắt đục ngầu của ông ta lộ ra sự dâm đãng khó giấu.
Chính vào khoảnh khắc đóng cửa lại, dường như tôi nhìn thấy tay của cô gái sứ kia động đậy.
Cô bé từ từ rút tay ra khỏi viên gạch vàng và biến nó thành chiếc kéo.
Xoẹt, xoẹt... Một phần của lá bùa bị cắt đi.
6.
Sau khi mẹ dạy dân làng bí quyết làm đồ sứ, nhà nào cũng bận rộn.
Hễ là nhà có con gái thì đều nảy ra ý tưởng này.
“Mọi người biết bây giờ một cô gái sứ có thể bán được bao nhiêu tiền không hả? Con trai tôi nghe ngóng ở trong thành phố, những người có tiền đó bằng lòng trả mức giá này.”
Nói xong, một người phụ nữ trong làng phấn khích giơ hai tay.
Người con dâu đang mang thai bên cạnh ngạc nhiên hỏi:
“Thật sự là con số này ư?”
“Số tiền này gần bằng thu hoạch trong mấy năm đó!”
Cô ta sờ bụng, trong miệng tính toán:
“Nếu như cái thai này của tôi là một bé gái, sinh xong rồi biến nó thành cô gái sứ thì không chừng sẽ phát tài luôn!”
Tôi ngồi bên cạnh bẻ ngô, bực bội khi nghe thấy những lời này.
Không biết từ khi nào, cô Từ đã đến bên cạnh tôi.
Bà ấy tức giận nói:
“Người làng chúng ta bị mẹ con làm cho điên hết rồi, trong mắt chỉ có tiền, ngay cả ruột thịt cũng không màng.”
Tay tôi vẫn chưa dừng b.ẻ, tôi nói một cách vô cảm:
“Quan hệ huyết thống trong lòng họ không có giá trị.”
Cô Từ nặng nề thở dài, bà ấy lo lắng nhìn tôi.
“Con cũng sắp trưởng thành rồi, cần phải vạch sẵn kế hoạch cho bản thân đi thôi. Chẳng lẽ con thực sự để cho mẹ con đấu giá sao?”
“Những người đàn ông đó trong làng chúng ta, nào có ai tốt chứ.”
Động tác của tôi khựng lại.