Uống xong hai muỗng canh thuốc, tiếng khóc của bé gái dần dần to hơn.
Mọi người đứng dưới tế đàn cứ như đang xem một màn biểu diễn ảo thuật, vỗ tay trầm trồ khen ngợi.
Không biết năm đó khi mẹ tôi biến tôi thành cô gái sứ, có giống như hiện tại hay không?
Nghĩ đến đây, trong đầu tôi thoáng qua một vài hình ảnh quen thuộc.
Mẹ tôi nở nụ cười dữ tợn, cầm một con d.a.o bạc sáng loáng, còn cả cảm giác đau đớn khó chịu trong từng khớp x.ư.ơ.n.g.
Nghĩ đến đây, cả người tôi run lên, vội vàng lắc đầu nhìn lên tế đàn.
Khi làn da của bé gái được k.h.ắ.c lên những đường nét tinh xảo, khuôn mặt mẹ tôi bấy giờ mới hiện ra sự vui mừng.
“Da và xương đã thành công, tiếp tục bôi men để lên màu.”
Đúng lúc tất cả mọi người đều nghĩ chắc chắn lần này cô gái sứ sẽ được làm thành công thì đột nhiên, bầu trời tụ lại vài đám mây đen, che lấp ánh mặt trời thiêu đốt.
Gió thổi mạnh, cát vàng nổi lên che mắt mẹ tôi.
Những hạt cườm đỏ trên n.g.ự.c bà ta tỏa ra thứ ánh sáng mê hoặc.
Người dân trong làng ngơ ngác chứng kiến cảnh tượng trước mắt.
Tôi nghe mẹ tôi nhắm mắt trên tế đàn rồi thở dài:
“Hỏng rồi! Cát vàng che ánh nắng, chắc chắn sẽ có tai họa!”
2.
Những người có mặt nghe xong, sợ hãi đến độ hai chân mềm nhũn.
Thế nhưng rất nhanh sau đó, bầu trời trong xanh trở lại.
Tựa như tất cả mọi thứ vừa rồi chưa hề xảy ra.
Con dâu nhà họ Ngô nóng vội thúc giục:
“Chị dâu Lý, mau bôi men cho con bé đi, để lâu thêm thì tạo hình không đẹp nữa đâu.”
Mẹ tôi lắc đầu rồi bước xuống, tự lẩm bẩm nói:
“Hôm nay cách này sẽ không hữu dụng nữa rồi, tiếp tục làm sẽ bị trời phạt.”
Cho dù con dâu nhà họ Ngô la hét thế nào, bà ta vẫn như cũ không quay đẩu mà vội vàng rời đi.
Thế nhưng, trông thấy cô gái sứ sắp sửa thành công, làm sao có thể bỏ cuộc giữa chừng đây?
Hơn nữa, tôi nghe nói, mấy hôm trước có người ở bên ngoài cầm mấy cọc tiền đến nhà họ Ngô, muốn đặt mua trước cô gái sứ.
Con dâu nhà họ Ngô nghiến răng nghiến lợi, lấy ra một mảnh gạch bùn rồi đặt lên da bụng bé gái.
Sau đó, cô ta dùng móng tay đặt bé gái vào trong gạch một cách điệu nghệ, phủ lên nhiều lớp men sứ và bột vàng lấp lánh, cuối cùng cô gái sứ ôm gạch vàng cũng đã làm xong.
Con dâu nhà họ Ngô vui vẻ nói với những người trong làng:
“Ông chủ lớn này chắc chắn sẽ hài lòng, đợi sau bốn mươi chín ngày phơi khô thì có thể giao hàng rồi.”
Mọi người hóng chuyện xong dần dần tản đi.
Có vài gã đàn ông trước khi đi vẫn không quên sờ soạng tôi.
Bác Phúc vuốt ve cánh tay tôi, chép miệng nói:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/co-gai-su/chuong-2.html.]
“Những kẻ có tiền chỉ biết mua đồ vật chet về trưng bày thôi, họ nào biết làng chúng ta còn có một cô gái sứ sống dáng vẻ yểu điệu nhường này.”
Giọng của ông ta càng nói càng trầm, vừa nói vừa thở hổn hển.
Ngay lúc tôi định quay đầu lại cầu cứu cô Từ thì nhìn thấy một người phụ nữ đang nhìu mày đứng sau lưng mình.
Mẹ tôi trở lại rồi…
Bà ta đẩy bác Phúc ra, mắng chửi bằng giọng chua ngoa:
“Cũng không xem xem trong túi mình có bao nhiêu tiền, có thời gian rảnh thì chi bằng đi kiếm thêm đi.”
Mẹ tôi kéo tôi về nhà.
“Con đ.ĩ nhỏ này, bà đây nuôi mày nhiều năm như thế chỉ để bán đêm đầu tiên của mày với giá cao thôi!”
“Tao nói cho mày biết, sau này tránh xa những gã đó ra.”
“Nếu mày dám mất tr.i.n.h trước khi đấu giá, tao đánh chet mày đó!”
Tuy ngoài mặt tôi gật đầu nghe lời, trên thực tế thì tôi đã chai sạn với những lời này lắm rồi.
E rằng ngay cả những con ch.ó lớn trong làng cũng biết mẹ tôi chỉ muốn bán tôi với giá hời.
Trong khoảnh khắc này, tâm trí tôi không nằm ở đây.
Ban nãy khi chế tạo cô gái sứ, người trong làng rộn ràng tán thưởng.
Tôi nhân lúc không ai chú ý, lặng lẽ đến gần đứa bé đó, nghe được vài nhịp tim đ.ậ.p mạnh.
Thình thịch, thình thịch…
Cô bé vẫn còn sống, giống như tôi.
3.
Vừa về đến nhà, tôi đã bị mẹ tôi lôi vào căn phòng bí mật dưới lòng đất.
Mỗi lần đến nơi này, cơ thể tôi đều run rẩy vì sợ hãi.
Tôi cởi quần áo, để mẹ lấy men sứ phủ lên cơ thể.
Ngày nào mẹ tôi cũng sẽ làm việc này.
Khoảnh khác từng lớp, từng lớp men sứ tiếp xúc với cơ thể tôi thì lập tức bị hấp thụ một cách nhanh chóng.
Đợi đến khi mẹ tôi bôi hết toàn bộ, màu da của tôi đã trở nên trắng sáng mềm mại hơn.
Toàn thân như đang chảy một luồng ánh sáng thánh khiết vậy.
Bà ta hài lòng nhìn chằm chằm vào người tôi, giống như đang đánh giá một tác phẩm.
Miệng bà ta không ngừng nói ra những lời khen ngợi:
“Không ngờ cô gái sứ sống lại xinh đẹp đến thế này.”
“Chỉ tiếc chị mày không có phúc phận này.”
“Đợi đến ngày đấu giá, chắc chắn có thể bán ra với giá cao.”
Bà ta chiêm ngưỡng chán chê xong thì rời đi, để tôi ở lại thu dọn công cụ.
Tôi lặng lẽ mặc quần áo, nhìn những phù văn cổ xưa xung quanh trong phòng bí mật, cảm thấy hơi sợ hãi.