3.
Trước ít khi can dự chuyện trong nhà, nên bố ngạc nhiên hỏi vì xen .
xách thùng sữa óc chó lậu bàn lên, nghiêm túc :
“Chuyện dời mộ chẳng liên quan gì đến bố. Dù ai trách móc cũng thể đổ lên đầu bố . Chẳng qua là thấy bố hiền lành dễ tính nên mới dùng đạo đức để ràng buộc thôi.”
“Huống hồ, ông cứ mở miệng là ‘tổ tiên tổ tiên’, rõ ràng là kẻ mê tín. Đã mê tín như , tùy tiện dời mộ sang đất nhà khác? Con nghi ngờ họ còn mục đích khác.”
Bố rít thêm vài thuốc, lời cho trầm ngâm suy nghĩ.
Chỉ là ngoài miệng vẫn lẩm bẩm: “Toàn là dân ruộng, thể tâm tư gì chứ? Cùng lắm là cố tình gây khó dễ cho bố…”
Ông từng tin mấy chuyện phong thủy, mồ mả tổ tiên, nên cũng để tâm.
tiếp lời, đánh thẳng điểm yếu của ông:
“Còn nữa, bố , họ rõ bố sắp tranh cử chức trưởng thôn, với tư cách là cán bộ thôn, bố phép nhận bất cứ lợi ích gì từ dân, mà họ vẫn mang quà đến.”
“Dù chỉ là một thùng sữa rẻ tiền, nhưng nhà họ Vương nổi tiếng keo kiệt, nếu thật sự chỉ khó bố, thì còn tặng quà?”
Quả nhiên, nhắc đến tiền đồ của , sắc mặt bố lập tức trở nên nghiêm trọng.
nhân cơ hội bồi thêm cú chốt:
“Thầy con kể, hiệu trưởng của trường con chỉ vì nhận của phụ hai cân thịt lợn mà tố cáo lên Sở giáo dục, cuối cùng mất luôn cả chức.”
Mặt bố lập tức biến sắc.
Bố là học, xưa nay luôn kính trọng giới trí thức. Thành tích học tập của xuất sắc, nên lời ông coi trọng.
Ngay lập tức, bố thể yên nữa, giật lấy thùng sữa từ tay vội vàng bước ngoài.
liền vội vã chạy theo .
4.
Nhà Vương Toàn Hậu ở ngay sát vách nhà , đến hai phút là tới nơi.
Khi chúng đến, Vương Toàn Hậu và con trai ông – Vương Quân – đang uống rượu.
Hạt Dẻ Rang Đường
Vương Quân lớn hơn hai tuổi, học hai năm mà vẫn đậu nổi đại học chính quy.
Giờ đang học cùng lớp với , học lực thì đội sổ, con dơ bẩn, thường xuyên dùng ánh mắt đầy d/ụ/c v/ọ/n/g và đ//ê t/i/ệ/n chằm chằm.
Bọn họ đang uống loại rượu trắng đắt nhất ở trong làng, bàn còn hai đĩa món mặn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/co-gai-dao-mo/2.html.]
Nhà họ Vương vốn là hộ nghèo trong thôn, quanh năm hiếm khi miếng thịt miệng, hôm nay ăn uống thịnh soạn thế …
Xem là đang ăn mừng sớm .
lạnh lùng trong lòng, đặt thùng sữa óc chó xuống đất.
Vợ Vương Toàn Hậu niềm nở bước đón:
“Anh Hứa , tới? Ăn cơm , ăn chút gì ?”
Bố vội xua tay:
“Không cần . Toàn Hậu, tới trả quà cho , tiện thể báo luôn: muộn nhất là chiều mai, dời mấy ngôi mộ bãi đất hoang chân núi.”
Sắc mặt Vương Toàn Hậu lập tức biến đổi. Bộ dạng còn niềm nở lúc nãy bỗng chốc sa sầm xuống.
Ông ném mạnh đũa xuống bàn:
“Hứa Quý, ý gì đây? Lúc nãy chẳng đồng ý cho để tạm một tháng , bây giờ lật kèo?”
giữ nụ nhàn nhạt môi:
“Chú Vương, lúc hai chuyện, cháu vẫn ở trong nhà suốt, hề bố cháu đồng ý ạ.”
“Con nhãi ranh, chỗ tới lượt mày xen mồm ?”
Vương Toàn Hậu sa sầm mặt, liếc mắt hiệu cho Vương Quân:
“Dẫn con nhỏ nhà họ Hứa trong phòng!”
Vương Quân lập tức dậy, khuôn mặt đen nhẻm hiện lên nụ đê tiện, bước tới định kéo tay .
nhanh chóng nép lưng bố , chỉ thẳng mặt Vương Toàn Hậu, lớn tiếng :
“Chú Vương, như là chú tình nghĩa . Bố cháu vì chuyện nhà chú mà chạy đôn chạy đáo bấy lâu, ngay cả bãi đất hoang chân núi cũng là bố cháu xin mới , nếu thì năm ngôi mộ nhà chú san bằng hết . Vậy mà chú vẫn thấy đủ, còn gây khó dễ cho bố cháu nữa ?”
Lúc đang giờ cơm tối, mấy dân khi ăn xong ngoài dạo, thấy ồn ào bên nhà họ Vương thì tò mò ló đầu qua xem.
Nghe xong, ai nấy đều gật gù đồng tình:
“Phải đấy, chôn tổ tiên lên ruộng nhà , đúng là hổ.”
“Nhà họ Vương xưa nay như , chuyện gì mặt dày họ cũng .”
“May mà là Hứa Quý còn lòng . Chứ nếu là thì đào phăng mấy cái mộ đó từ lâu .”