07
Sau khi rời khỏi Lệ Thủy Cư, của Tô Hà sắp xếp đưa về nhà họ Tô.
Lấy cớ ốm yếu cần tĩnh dưỡng, bố thu điện thoại của , giam cầm ở sân .
「Tô Mai, đợi đến khi chị gái con thuận lợi mang thai cháu đích tôn của nhà họ Phó, chúng sẽ thả con .」
「Con cũng đừng sốt ruột, chị gái con và Phó Bạc Ngữ rấthạnh phúc, con cái chỉ là vấn đề sớm muộn thôi.」
「Đợi chuyện của chị gái con xong xuôi, bố cũng sẽ tìm một mối hôn sự tót cho con.」
Lời của ông quá dồn dập, khiến đau đầu.
Đang định bỏ , gọi : 「Bố, con là con gái ruột của bố ?」
「Ý con là gì?」
「Bố và hề yêu thương con. Hai nâng niu chị gái trong lòng bàn tay, coi con như rác rưởi thể vứt bỏ bất cứ lúc nào. Rõ cùng là con gái của hai sinh , mà sự phân biệt đối xử như thế, bố, bố thể cho con tại ?」
「Tô Mai, bố là bố của con, tất cả những gì bố đều là vì cho con, chẳng lẽ bố còn hại con ?」
Nói chuyện hợp thì nửa câu cũng là thừa thãi.
từ bỏ ý định tranh luận với ông .
Lòng bàn tay xòe , làn da trắng nõn in hằn vài vết m.á.u hình trăng khuyết.
nhớ Phó Bạc Ngữ, nhớ nụ hôn của , nhớ vòng tay của .
mà, thuộc về .
Trên danh nghĩa, là chồng của Tô Hà.
Rõ ràng đều hiểu, nhưng vẫn thể khống chế trái tim , để bản lún sâu .
「Con cứ ở đây tự kiểm điểm bản cho kỹ .」
Cánh cửa sân khóa .
Bị giam cầm từ năm mười mấy tuổi, sớm quen với cuộc sống như thế .
Một ngày, hai ngày, đếm từng ngày trôi qua.
Mãi cho đến hơn một tháng , mới gặp bố.
「Tiểu Mai, bố báo cho con một tin . Chị gái con mang thai .」
「Thật… thật ?」
Nhanh như sắp bố .
Đáng lẽ vui mừng mới đúng, tại trái tim trống rỗng đến ?
trong gương gầy gò ốm yếu, hai mắt trống rỗng.
Địa vị của chị gái vững chắc.
Rõ ràng còn gây bất kỳ mối đe dọa nào nữa, nhưng phạm vi hoạt động vẫn hạn chế.
「Nhị tiểu thư, ông chủ cho phép cô ngoài .」
「Tại ?」
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/co-dau-thay-the/chuong-5.html.]
「Đại tiểu thư đưa Phó về thăm nhà, ông chủ cho phép cô ngoài đó.」
Hóa là .
Chị gái sợ đột nhiên đổi ý định, phá hoại cuộc sống hạnh phúc hiện tại của chị .
Có thể giam thêm một ngày nào ngày đó.
, cam tâm!
bãi cỏ cách một bức tường, ném đá xuống ao.
「Tô Hà, em còn một em gái, bao giờ gặp?」
Đang ngẩn , bỗng thấy giọng quen thuộc bên ngoài.
Sau hơn một tháng, cuối cùng cũng giọng của Phó Bạc Ngữ.
「Em … em đang du học ở nước ngoài, về nước.」
Tô Hà dối hề chớp mắt.
「A Ngữ, em mệt , chúng về thôi.」
Phó Bạc Ngữ gì.
Nỗi nhớ nhung của lan tràn, sinh sôi nảy nở kiềm chế.
Rất nhớ .
Muốn xem khi hồi phục sức khỏe trông như thế nào.
Có lẽ, đây là cơ hội cuối cùng của .
Viên đá trong tay ném mạnh ao, tạo tiếng "ùm" vang dội.
「Tiếng gì ?」
「Không gì mà, A Ngữ, nhầm .」
tiếp tục ném thêm vài viên nữa, tiếng động vang lên liên tiếp.
Cho đến khi, cánh cửa sân phía mở .
Người ngủ cùng giường với suốt hai năm đang mặt, nhưng giả vờ như quen .
Đôi mắt của Phó Bạc Ngữ thật .
Có màu nâu nhạt giống hệt như của , sáng ngời và đầy sức sống, còn vẻ đờ đẫn vô hồn như nữa.
Lông mày và đôi mắt khẽ rũ xuống, tự nhiên toát lên khí chất cao quý thể với tới.
Đây mới là dáng vẻ vốn của Phó Bạc Ngữ.
Không Phó Bạc Ngữ tự ti, chán chường, đầymặc cảm trong biệt thự.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
「Cô là…」
---
lau nước mắt, khẽ : "Tô Mai."