Sau giờ học, Đường Thu đến phòng giáo viên để trực. Để kiếm tiền trang trải sinh hoạt, cô việc chăm chỉ với tư cách là trợ lý cho Giáo sư Tôn.
Giáo sư Tôn gần tám mươi tuổi, và bất kỳ ai ở trong cảnh của ông đều nghỉ hưu và du lịch vòng quanh thế giới cùng vợ, nhưng ông vẫn từ bỏ nghề giáo. Ông là một giảng viên y học cổ truyền nổi tiếng, và mặc dù tuổi cao, ông vẫn khỏe mạnh, luân phiên giữa công việc của một bác sĩ và hướng dẫn nghiên cứu sinh - và lượng nghiên cứu sinh cũng hề ít.
Đường Thu vẫn nghiệp, nhưng cô luôn khao khát chứng tỏ bản với Giáo sư Tôn, hy vọng ông sẽ cho cô một cơ hội.
- Em thể giúp gì cho Giáo sư?
Giáo sư Tôn đeo kính sách và đang nghiên cứu nội dung của một cuốn sách. Ông ngẩng đầu lên.
- Em tự ? Vào , cô gái, đừng đó như một kẻ ngốc.
Đường Thu hy vọng hôm nay thể học hỏi từ ông, nhưng cô dám . Thay đó, cô vội vã dọn dẹp văn phòng. Giáo sư Tôn nghiêm khắc và khắt khe với học trò; ông chấp nhận những kẻ ngốc, đặc biệt là những kẻ chỉ nghĩ đến việc lãng phí thời gian của ông. Cô trợ lý cho ông hơn 6 tháng, và trong thời gian đó, ông rõ với cô một điều: Hãy im lặng và việc ích.
- Tiếng Anh của em thế nào , cô gái? - Giáo sư Tôn đột nhiên hỏi, đặt cuốn sách xuống.
Đường Thu gần như bật dậy.
- Cũng tạm .
Giáo sư Tôn là dễ chịu với những câu trả lời mơ hồ như , nên ông ném cho cô hai tài liệu.
- Em ? Nếu , hãy dịch chúng cho trong vòng 2 tuần tới.
Đường Thu xem qua tài liệu.
- Đừng lo, Giáo sư, em sẽ cố gắng hết sức để thành!
Giáo sư Tôn cúi đầu việc.
- Nếu em thực sự hiểu thì hỏi các tiền bối . – Ông , gần như là một ý nghĩ chợt nảy .
- Và nếu vẫn hiểu thì trả tài liệu cho càng sớm càng để khỏi mất thời gian của .
Các tiền bối mà ông đang nhắc đến đều là học trò của ông.
- Em hiểu . Nếu em thắc mắc gì, em sẽ cố gắng hết sức để giải thích.
Đây là cơ hội để cô chứng minh bản với Giáo sư Tôn. Cô thành nhiệm vụ !
Cô xuống, xem xét kỹ lưỡng các tài liệu, mắt bắt đầu giật giật kiểm soát.
Hệ thống nhất thể nam… Làm thế nào để cải thiện khả năng t.ì.n.h d.ụ.c của nam giới… Những lời đó như một cái tát mặt cô. , cô thầm nghĩ, đang học y; tại sự phân biệt giữa bệnh nhân nam và nữ chứ?
- Tiền bối Ninh Mộ Phàm của em thể giúp dịch tài liệu khi là trợ lý của năm nhất. - Giáo sư Tôn .
Vẻ mặt buồn bã của cô, như thể đang hối hận về lựa chọn của , thoát khỏi sự chú ý của ông.
- Tiền bối Tiền Hồng Vĩ của em giúp thí nghiệm hồi năm thứ hai. Còn tiền bối Tống Tư Nguyệt của em hiện đang học báo cáo thí nghiệm với . Giờ em là sinh viên năm hai . Chắc em rút lui ?
- Không hề. - Đường Thu nghiến răng, lắc đầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/co-dau-thay-the-va-thieu-gia-tan-tat/chuong-20-ai-se-hoi-han-dieu-gi.html.]
Giáo sư Tôn hừ lạnh.
- Nếu em thì cứ với . Nếu giao cái cho Tống Tư Nguyệt, chắc chắn em sẽ thành trong vòng đến hai tuần.
Mặc dù ông những lời cay nghiệt, nhưng Đường Thu Giáo sư Tôn thực sự ý . Nếu ông đồng ý cho cô một cơ hội, cô trân trọng nó.
Sau khi dọn dẹp văn phòng của Giáo sư Tôn, cô xách cặp đến thư viện để học tài liệu.
- Ái chà!
Trong lúc Đường Thu đang vội vã, một phụ nữ va cô. Cô lùi hai bước, chỉ thấy một phụ nữ kêu lên bằng giọng quen thuộc. Là Phùng Dao.
- Đường Thu, mày mù ? Mày cố tình đụng cô ! - Người phụ nữ bên cạnh Phùng Dao hét lên.
- Cô đụng . Nếu ai mù, thì đó là cô . - Đường Thu xoa vai và .
- Sao mày thế, Đường Thu? - Phùng Dao hỏi.
- Tao đụng mày... là mày... mày đụng tao ...
Nét mặt đau khổ của Phùng Dao, cùng với vẻ mặt đáng thương của cô , khiến Đường Thu buồn nôn. Cô cả hai phụ nữ với vẻ khinh bỉ gót, mất thời gian với họ.
- Sao mày thể tự cho là đúng khi đụng cô ? Chắc chắn là do mày dạy dỗ mày lễ phép, đồ khốn nạn!
Đường Thu dừng bước, trừng mắt lạnh lùng phụ nữ lên tiếng.
- Ôi, đúng là đồ khốn nạn, ? Còn cô thì ? Cô khá hơn chút nào ?
- Con đĩ… - Người phụ nữ gầm lên.
- Rõ ràng là của mày, mà mày vẫn vô lý như . Mày gây sự ?
Phùng Dao sức ngăn cô bạn đang giận dữ của .
- Thôi , Vũ Kỳ. Cô vốn dĩ là , tớ quen …
- Phùng Dao, quá mềm lòng , dung túng cho cô như . - Đàm Vũ Kỳ nổi giận.
- Nếu cô là hầu của tớ, tớ đ.á.n.h cô từ lâu . Cô còn dám cãi , đồ vô dụng, như thể cần thương hại để mái nhà che . Nếu cô định bám lấy như , xử lý cô . Cậu là bạn tớ, tớ cho phép chuyện trôi qua!
Bực tức, cô Đường Thu và quát.
- Đừng nghĩ đến chuyện bỏ mà xin . Nếu , mày sẽ hối hận!
Đường Thu hành động của Phùng Dao với vẻ khinh bỉ trong im lặng.
- hề tông ai cả. Chẳng gì xin cả.
- Sao mày dám coi thường tao, bắt nạt bạn tao? Mày sẽ hối hận! - Đàm Vũ Kỳ hét lên, lời đầy cay độc.
- Ai sẽ hối hận điều gì chứ?