CÔ CON GÁI MẤT TRÍ - Chương 4

Cập nhật lúc: 2025-04-26 16:25:39
Lượt xem: 10,666

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nhưng Trạm Hành lại cố tình nghịch ngợm, thích làm mấy trò kiểu “ông ghét tôi mà chẳng làm gì được tôi”.

 

Anh ấy nhảy lớp.

 

Sớm hơn bạn bè cùng trang lứa, đã thi đỗ trường đại học nổi tiếng ở nước ngoài.

 

Kỳ nghỉ vừa rồi không về, cũng là vì bế quan ôn luyện, tính dùng ba năm hoàn thành chương trình để tiếp quản công ty gia đình.

 

Ai ngờ, tôi lại xảy ra chuyện lớn như thế này.

 

Tôi mặc kệ ông Tưởng gào thét giận dữ, đi thẳng ra cửa theo Trạm Hành rời khỏi nhà.

 

Lên xe, anh ấy cúi người giúp tôi thắt dây an toàn:

 

“Nghe nói em mất trí nhớ rồi, còn nhớ anh là ai không?”

 

Tôi lắc đầu.

 

“Thế sao lại đi theo anh?”

 

“Em không ưa cái nhà đó. Anh chọc tức được ông già kia, chứng tỏ — kẻ thù của kẻ thù chính là bạn.”

 

Trạm Hành bật cười, vừa giận vừa buồn cười:

 

“Con nhóc vô tâm. Anh còn vất vả xách đống quà từ nước ngoài về cho em đấy.”

 

Anh ấy chỉ tay ra ghế sau.

 

Ở đó chất đầy kẹo socola và bánh kẹo cao cấp, cao như một ngọn núi nhỏ.

 

Tôi với tay lấy một gói.

 

Trạm Hành vừa thấy vết thương trên người tôi, ánh mắt lập tức tối sầm, xót xa đến mức không thể che giấu.

 

“Sao không nói cho anh biết?”

 

Tôi xé giấy gói, nhét một viên kẹo vào miệng — đúng vị vani mà tôi thích.

 

Trong nhật ký cũng từng nhắc đến: khi tôi bị ấm ức, thường chạy ra công viên khu dân cư khóc một mình.

 

Khi ấy, Trạm Hành sẽ ngồi cạnh, vừa lau nước mắt cho tôi, vừa cười trêu: “Đúng là bánh bao nhỏ, lúc nào cũng chỉ biết chịu đựng, chẳng biết phản kháng.”

 

Anh ấy còn nói, khi tôi lớn lên, anh ấy sẽ giúp tôi đuổi hết những kẻ xấu đi.

 

Nhưng tôi biết, người anh hàng xóm tưởng như chẳng để tâm tới điều gì ấy, thực ra cũng rất vất vả.

 

Bố mẹ Trạm Hành mất sớm trong một vụ tai nạn xe, ông nội thì tuổi cao sức yếu.

 

Gia sản nhà họ bị người chú lòng dạ xấu xa chiếm đoạt.

 

Những năm anh ấy đi du học, ngoài mặt là để học hành, nhưng thực chất là âm thầm giành lại quyền thừa kế, nhờ sự hỗ trợ từ tay chân cũ của bố anh ấy.

 

Tôi sợ làm phiền tới kế hoạch trả thù của anh, nên mỗi lần gửi mail đều chỉ kể toàn chuyện tốt.

 

Trạm Hành không rảnh để về nước, chỉ có thể gửi quà cho tôi thay lời quan tâm.

 

Hà Tiểu Thúy cũng thích Trạm Hành, lúc nào cũng tìm cách tranh giành.

 

Nhưng anh ấy chỉ gửi cho cô ta đúng… một cái tăm.

 

Hà Tiểu Thúy tức đến mức phát điên, chạy tới tố cáo tôi yêu sớm với bố.

 

Kết quả là tôi bị ăn không ít trận mắng oan.

 

Nhưng giờ thì khác rồi.

 

Chỗ dựa của tôi đã trở về.

 

Trạm Hành nhìn tôi thật lâu, rồi bất ngờ xoa đầu tôi, giọng khẽ cười:

 

“Bánh bao nhỏ, hôm nay thấy em cuối cùng cũng biết đánh trả, anh rất vui.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/co-con-gai-mat-tri/chuong-4.html.]

Trước khi xuống xe, tôi còn nghe anh nói:

 

“Anh về rồi. Từ nay sẽ không để ai bắt nạt em nữa.”

 

Vừa vào lớp, tôi đã thấy đám bạn học chỉ trỏ bàn tán.

 

“Tưởng Thư Đồng, nghe nói cậu bị bắt cóc rồi à? Còn giữ được trong sạch không đấy?”

 

Ngôi trường quý tộc tôi đang học, tập trung không ít con nhà giàu mới nổi.

 

Đám người đó đùa cợt không có giới hạn, biến cả chuyện một cô gái suýt c.h.ế.t thành chủ đề tán nhảm buổi sáng.

 

Ngày xưa chọn học ở đây, chỉ vì mẹ tôi muốn nở mày nở mặt, đuổi theo mốt đăng ký cho con vào trường giới thượng lưu.

 

Dù tôi từng rất nhiều lần nói rằng mình ghét bầu không khí nơi này, bà cũng chẳng buồn để tâm.

 

Trong một môi trường lấy quyền thế làm chuẩn mực, người nào thiếu chỗ dựa thì chỉ có thể làm kẻ bị bắt nạt.

 

Rõ ràng tôi mới là thiên kim chính hiệu, vậy mà sống chẳng khác gì con chuột cống, nhỏ bé, yếu đuối.

 

Mà gốc rễ của tất cả, chính là việc tôi lớn lên không có chút cảm giác an toàn nào, không có sự hậu thuẫn của bố mẹ, không có đủ tự tin để ngẩng đầu.

 

Bố tôi từng chỉ tay vào mặt tôi, lạnh lùng quát:

 

“Chỉ biết tìm lý do thôi! Tiểu Thúy chẳng phải hòa nhập tốt lắm sao?”

 

Hà Tiểu Thúy rất biết thời thế, kết thân với đám con trai, còn lén tham gia vào việc bắt nạt tôi.

 

Nực cười là, tôi từng đem sự thật tố cáo với bố mẹ, nhưng họ chẳng tin.

 

Trong mắt họ, tôi bị bắt nạt là đáng đời, phải tự kiểm điểm bản thân.

 

Nhưng bây giờ thì khác.

 

Tôi mất trí nhớ rồi.

 

Tôi không còn quan tâm đám bạn nghĩ gì về mình, càng không thèm để ý bố mẹ muốn gì.

 

Tôi lướt thẳng qua những ánh mắt đầy ác ý, tìm chỗ ngồi xuống.

 

Một cô gái nhuộm tóc bạc, dáng điệu kênh kiệu, ném ánh mắt khinh thường tới:

 

“Tưởng Thư Đồng, tao chưa ăn sáng. Mau đi mua cho tao một chai sữa tươi.”

 

Nhật ký có ghi — cô ta tên Lý Giai, chị đại trong bọn bắt nạt, cũng là người mà Hà Tiểu Thúy bợ đỡ.

 

Không nhận được phản ứng, mặt Lý Giai tối sầm lại:

 

“Hà Tiểu Thúy nói mày đẩy nó ngã cầu thang. Mới nghỉ có một kỳ mà dám vênh mặt lên à?”

 

Từng có người nói, để đối phó với mấy chuyện nhức đầu trên đời, chỉ cần nhớ kỹ hai câu:

 

“Liên quan gì tới tôi?” và “Liên quan gì tới cô?”

 

Tôi lập tức thi hành.

 

Lý Giai tức tối, giật phắt balo của tôi, hất đống socola và kẹo Trạm Hành tặng văng khắp đất.

 

“Hôm nay tôi mời, mọi người cứ tự nhiên!”

 

Làm chuyện vay mượn ân huệ bằng đồ người khác, Lý Giai đã quá quen tay.

 

Ví dụ như cướp tiền tiêu vặt của tôi để mua kem cho cả lớp ăn, hay cướp luôn túi xách hàng hiệu Trạm Hành gửi về.

 

Tôi từng mách với bố mẹ.

 

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Nhưng với sự mua chuộc của cô ta cộng thêm lời làm chứng giả của Hà Tiểu Thúy, chẳng ai đứng về phía tôi cả.

 

Chỉ cần nghĩ tới quá khứ mình bị bắt nạt thê thảm đến mức chẳng dám phản kháng, cơn giận trong lòng tôi bùng lên dữ dội.

 

Tôi bóp chặt cổ tay Lý Giai:

 

“Tự tiện lấy đồ người khác, cô như vậy gọi là trộm cắp đấy.”

Loading...