Cô con gái giả đến từ bệnh viện tâm thần - Chương 4

Cập nhật lúc: 2025-11-01 14:41:42
Lượt xem: 81

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2LQDldxyH5

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Quá đáng tin cậy. Có khi nào văn phòng thám tử tìm vội vàng thanh toán nên tiện tay báo đại tên lên .

 

Suy tính , chỉ thể là bàn tay to lớn của Hệ thống đang sức.

 

Bị Hệ thống giăng bẫy , kiếm đủ tiền mua bệnh viện tâm thần rút thôi.

 

: "Gặp là duyên phận, xin nâng ly."

 

Khóe miệng giật giật: "Sao thế, em kết nghĩa ?"

 

Bố mỉm : "Cùng uống nào."

Anan

 

Mấy ly nước ngọt chạm , : "Chúc mừng Tết Trung thu."

 

Anh : "Trung thu qua lâu mà."

 

: "Vậy thì chúc mừng năm mới."

 

Bố khẽ : "Tử Ngọc thật là chút rụt rè, đây là chuyện ."

 

Phó Vân Dật lắc đầu: "Không chỉ là rụt rè, mà là mười phần tháo vát."

 

: "Anh năng khiếu châm chọc lắm đó nha, là chúng lập nhóm , tham gia Cuộc thi Hài kịch thường niên thứ 365 ."

 

Anh từ chối: " ."

 

phá lớn: "Xem thấu , thứ 365, năm nay mới là thứ 10 thôi."

 

Khóe miệng Phó Vân Dật giật giật: "Đây trọng điểm ? Dù là thứ mấy nữa thì xin em hãy buông tha cho những khán giả đó , họ vô tội, thể chấp nhận cái nghệ thuật siêu việt của em ."

 

Bố : "Hai em con thật sự yêu thương ."

 

Phó Vân Dật bố: "Mọi đối với Tử Ngọc tuyệt đối cái bộ lọc gì đó kỳ lạ ."

 

vỗ vai : "Là định kiến , trai, vẫn luôn là bình thường mà."

 

Anh : "Lúc đón em về em thế, ba câu rời bệnh tâm thần."

 

khẳng định: "Là ảo giác ."

 

Phó Vân Dật , nghiến răng nghiến lợi : "Tốt nhất là ảo giác!"

 

Ăn cơm xong, kéo : "Anh, khi nào thì đưa một triệu hứa với ?"

 

Anh ngoáy tai: "Cái đó , là em ảo giác ."

 

chớp mắt: "Vậy ? Vậy hỏi nữa. Anh, khi nào thì đưa mười triệu hứa với ?"

 

Mí mắt giật giật: "Sao còn tăng giá ?"

 

: "Anh nhớ mà, nên ảo giác, trả tiền ."

 

Phó Vân Dật đành chịu thua: "Thôi , cho tài khoản của em , chuyển cho. Chúng thêm WeChat ."

 

lắc đầu: " điện thoại, chỉ tấm thẻ ngân hàng cho thôi."

 

Phó Vân Dật nghĩ một lát: "Đi thôi, đưa em mua một cái."

 

ôm chầm lấy , nước mắt nước mũi  tèm lem: "Anh đối xử với quá, ơi."

 

Khóe miệng giật giật: "Một triệu còn thấy em kích động như thế ."

 

: "Vì điện thoại , thể liên lạc với bác sĩ chủ trị của mà."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/co-con-gai-gia-den-tu-benh-vien-tam-than/chuong-4.html.]

Phó Vân Dật : "Còn em thần kinh!"

 

Sau khi từ cửa hàng điện thoại về, cầm chiếc điện thoại mới mà rời tay.

 

Đồng thời, quên nhiệm vụ của Hệ thống, cố ý cầm điện thoại đến mặt Đào Miêu: "Loại điện thoại , cô dùng bao giờ đúng ?"

 

: "Quả thật dùng bao giờ, nhưng cô chủ thích dùng điện thoại già ?"

 

mỉm : "Chỉ nó mới đập quả óc ch.ó tốn sức."

 

Hệ thống lên tiếng: "Ký chủ hình như hiểu ý nghĩa của việc sỉ nhục."

 

trong lòng: "Tao việc, mày ít quản ! Vài con búp bê Barbie mà tao chịu nhúc nhích một chút lắm , điều."

 

Đào Miêu cuộc đối thoại giữa và Hệ thống, gật đầu: "Điện thoại già chất lượng quả thực hơn nhiều, cô chủ đến tìm chỉ để chuyện thôi ?"

 

: " chỉ đến để khoe khoang một chút, cô đừng nghĩ nhiều."

 

Khóe mắt cô khẽ run, hỏi: "Cô chủ cần ăn đêm ? Trong nhà đồ ăn khá nhiều, nếu cần thể ngay cho cô chủ."

 

xua tay: " hứng thú với đồ ăn đêm, khoe gì thì sẽ tìm cô. À mà cô giúp việc ở đây, họ trả cô bao nhiêu tiền lương?"

 

: "Một tháng năm mươi nghìn."

 

chớp mắt: "Vậy dì Đào là..."

 

Đào Miêu : "Một trăm năm mươi nghìn."

 

cảm thấy bi ai cho bác sĩ chủ trị của .

 

Về phòng, gọi điện cho ông .

 

Ông bắt máy: "Alo?"

 

: "Lão Mã, là ."

 

Ông : "Chuyển phát nhanh để ở trạm."

 

tiếp tục: "Là mà, Trương Tử Ngọc đây."

 

Ông : " mua bảo hiểm."

 

chớp mắt: "Lão Mã, hỏi ông một chuyện."

 

Ông "ừ" hai tiếng: "Trà cũng mua."

 

Nhìn điện thoại ngắt, chút m.ô.n.g lung: Tín hiệu tệ đến ?

 

gọi cho duy nhất còn trong danh bạ của : "Ngủ ?"

 

Anh bắt máy, hỏi: "Có chuyện gì?"

 

: "Không gì, kiểm tra tín hiệu thôi."

 

Anh hít một thật sâu, chỉ nặn một câu: "Không gì thì ngủ sớm ."

 

Một lát , Bác sĩ Mã gọi cho , hỏi: "Hết tiền ?"

 

nghĩ đến ba đồng hai cắc đáng thương của ông , lập tức để ông góp gạch xây tường cho sự nghiệp thâu tóm của nữa.

 

"Lão Mã, ông mua bệnh viện tâm thần của chúng cần bao nhiêu tiền ?"

 

Ông : "Bệnh viện của chúng nhỏ, ba mươi triệu là đủ . hy vọng cô đừng dùng tiền của Ngân hàng Thiên Địa để mua nhé."

 

Loading...