CHUYỆN XUÂN Ở BIỆN KINH - Chương 1
Cập nhật lúc: 2024-05-28 17:01:40
Lượt xem: 745
Văn án:
Phu quân gạt ta thuở nhỏ ta đã ăn phải nấm độc, không thể sinh con đẻ cái, bắt ta uống thuốc tránh thai suốt mấy chục năm.
Ngoài mặt, lại quyến luyến với người thanh mai trúc mã của chàng, sinh ra một nam một nữ.
Kiếp trước, tới khi ta ch//ết mới biết, chàng từ lúc đầu tiếp cận ta, chính là vì nhắm vào số bạc nhà ta.
Ta tần tảo một đời, hầu hạ cha mẹ chồng, góp nhặt được gia sản đồ sộ, chôn cất qua loa chỉ sau mấy chục ngày, chàng đã rước người thanh mai trúc mã và một đôi con trẻ vào cửa.
Ngày thành hôn, khách khứa đông đủ.
Hai bên cửa lim dán câu đối lớn màu đỏ tươi: Hai mươi năm xa cách, thư từ khó trao trọn tình tương tư.
Cả nhà bốn người ở trong ngôi nhà ta sắm sửa, tiêu xài số bạc ta dành dụm, hưởng thụ niềm vui sum vầy.
Lần nữa mở mắt, ta đã trở về thời điểm ba năm sau ngày ta lấy Châu Nguyên.
Chàng tới xin ta tiền bạc.
Ta hai tay chìa ra: "Tiền lương của phu quân chỉ mười lượng bạc, đã tiêu hết từ lâu, không còn nữa."
01
Vừa qua sinh nhật ba mươi chín tuổi, ta liền lâm bệnh nặng không dậy nổi, qua đời trong làn gió nhẹ đầu hạ.
Sau khi ta chết, phu quân của ta nói rằng ta cả đời tiết kiệm, tang lễ cũng nên theo tính cách của ta, không cần quá long trọng, trời lại nóng, hãy an táng sớm đi.
Thế là một chiếc quan tài mỏng manh đưa ta chôn ở vùng núi sâu ngoài thành, ngay cả bia đá cũng không có.
Chưa đến một trăm ngày sau, trong nhà treo đầy đèn lồng đỏ, còn mời cả đoàn kịch đến, tiếng trống kèn vang dội náo nhiệt vô cùng.
Hắn ta lại sắp lấy vợ, người vợ kế này là thanh mai trúc mã của hắn ta.
Đi cùng tân phu nhân vào nhà còn có con trai hai mươi tuổi và con gái mười một tuổi của họ, là đến để nhận tổ quy tông.
Nhưng hắn ta rõ ràng đã nói với ta rằng, hắn ta đã ăn phải nấm độc khi còn trẻ, lang trung dặn không thể sinh con nữa, dù có may mắn mang thai, đứa trẻ sinh ra cũng chắc chắn bị khuyết tật.
Vì điều này, ta đã uống thuốc tránh thai suốt hơn hai mươi năm.
Trong tiệc cưới, ai nấy đều tràn ngập niềm vui, hoàn toàn quên mất chủ mẫu của gia đình này mới c.h.ế.t chưa lâu.
Hắn ta cầm tay tân phu nhân, thâm tình bày tỏ: "Lúc trước không muốn để nàng phải chịu những ủy khuất, nên mới kéo dài đến hôm nay mới rước nàng vào cửa, thực sự là làm ủy khuất mẹ con các nàng rồi."
Tân phu nhân vẻ mặt đầy thấu hiểu: "Thiếp hiểu, thiếp đều hiểu."
Nhìn họ ân ái, ta cảm thấy cuộc đời mình như một trò đùa.
Ta mười sáu tuổi gả cho hắn ta, làm phu thê hai mươi ba năm.
Hai mươi ba năm, ta chưa từng làm ấm được trái tim làm bằng đá ấy.
Trừ nhiệt tình lúc đầu cầu hôn ta, về sau hắn luôn lạnh nhạt.
Ta vẫn luôn nghĩ là mình làm chưa đủ tốt.
Tự trách sâu sắc, cảm thấy có lỗi với sự nhiệt tình ban đầu của hắn ta.
Hắn ta đi học bên ngoài, sau đó làm quan, thời gian ở nhà rất ít, ta một mình lo liệu việc nhà, phụng dưỡng cha mẹ chồng, không dám có bất kỳ sai sót nào.
Thậm chí về sau, để bổ sung kinh tế gia đình, ta đã dùng hết của hồi môn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/chuyen-xuan-o-bien-kinh/chuong-1.html.]
Giờ ta đã chết, hắn ta lại không chút buồn bã.
Trong phủ nhiều người như vậy, không một ai để tang ta.
02
Mở mắt lần nữa, ta đang nằm trên giường.
Màn cửa không mới không cũ, không thấy chút màu đỏ nào.
Ta đang băn khoăn, phu quân Chu Nguyên thong thả bước đến bên giường ta.
"Sâm Sâm, có tiền không, đưa cho ta một ít, ta có việc cần dùng."
Nghe lời quen thuộc, ta chợt nhớ ra, đây là năm thứ ba ta và Chu Nguyên kết hôn.
Lúc đầu Chu Nguyên được cha ta giúp đỡ, học mấy năm ở học viện châu, sau đó, lại do cha ta bỏ tiền, mua cho một chức quan nhỏ.
Hắn ta vừa làm quan không lâu, bổng lộc ít ỏi, nhận về vài ngày là hết.
Kiếp trước, ta hết lòng vì hắn ta, thấy hắn ta túng thiếu, luôn nghĩ nam tử ra ngoài phải thể diện, luôn tự nguyện đưa của hồi môn để bổ sung gia dụng.
Hắn ta thi thoảng lại mời đồng liêu uống rượu, là ta đưa tiền.
Cha mẹ hắn ta lớn tuổi, sức khỏe không tốt, phải mời người chăm sóc, còn phải uống thuốc điều dưỡng cơ thể, cũng là ta đưa tiền.
Về sau, hắn ta thậm chí không cần nói lý do, chỉ cần giơ tay: "Sâm Sâm, đưa ta ít tiền, ta có việc dùng."
Ta cũng không hỏi, cứ thế đưa cho hắn ta.
Kiếp này, ta tuyệt đối sẽ không để hắn ta tiêu một đồng nào của ta.
Ta cười cười, hai tay xòe ra: "Tiền gì, tiêu hết rồi, không còn."
Hắn ta tức giận nói: "Sao lại không còn?"
Ta xuống giường đi đến bàn cạnh cửa sổ, lấy sổ sách ra, từng trang từng trang lật cho hắn ta xem.
"Bổng lộc của phu quân mỗi tháng là mười lượng bạc, tiền gạo, dầu, muối và tiền công của người hầu trong nhà là bốn lượng, cha mẹ ngày ngày phải uống thuốc điều dưỡng cơ thể, tiền tuy không nhiều nhưng không thể thiếu, lại mất bốn lượng, tổng cộng còn lại hai lượng."
Sắc mặt Chu Nguyên tái nhợt, lắp bắp nói: "Vậy còn hai lượng còn lại, đưa ta."
"Phu quân quên rồi sao, năm ngày trước, mẹ đại nhân Lưu, người bạn của phu quân, mừng thọ, phu quân đã lấy hai lượng này đi mua lễ mừng rồi mà."
Chu Nguyên tức giận: "Thôi thôi, không có thì không có, ta tự nghĩ cách khác."
Nói xong phất tay áo rời đi.
Ta cười lạnh trong lòng, nhưng miệng vẫn nói với bóng lưng hắn ta: "Là thiếp vô dụng, không thể giải quyết khó khăn cho phu quân."