10
Tôi ngẩng đầu nhìn anh, lúc này anh đã quay người ngồi xuống trước bàn làm việc.
Tôi nói: “Lục Tấn Nguyên, anh thật sự không cân nhắc đến chuyện em – một đối tượng xem mắt sao?”
Anh nghiêng đầu nhìn tôi, vẻ mặt hơi cứng lại, hỏi:
“Mục Di, em bắt đầu có suy nghĩ này từ khi nào vậy?”
Tôi: “……”
Câu hỏi này tôi thật sự không biết trả lời thế nào, nên đành hỏi ngược lại anh:
“Anh nói suy nghĩ gì cơ?”
Anh khẽ ho nhẹ, như để che giấu cảm xúc, rồi cúi đầu chăm chú viết gì đó với cây bút trên bàn.
“Chính là suy nghĩ vừa rồi em nói đó.”
Tôi cầm cốc trà lên uống một ngụm, trà rất nóng, nhưng cổ họng tôi khô khốc vì căng thẳng, nên vẫn cố uống hai ngụm.
Đặt cốc xuống, tôi đứng dậy bước đến trước mặt anh, hỏi:
“Anh đang muốn hỏi là vì sao em lại thích anh phải không?”
Anh ngẩng phắt lên nhìn tôi, trông rất bất ngờ.
Tôi cắn răng, quyết định nói tiếp, dù sao cũng đã nói toạc ra rồi.
“Anh không nghe nhầm đâu, lúc nãy em nói là em thích anh. Anh có thể suy nghĩ lại một lần nữa không?”
Sau một thoáng sửng sốt, anh lại cúi đầu, bắt đầu sắp xếp đống đồ trên bàn một cách nghiêm túc và nghiêm trọng đến mức buồn cười.
Anh nói: “Phải là em nên suy nghĩ lại.”
Tôi đáp:
“Em suy nghĩ rất lâu rồi, hơn hai tháng lận. Em không muốn nghĩ nữa đâu, như kiểu cứ bắt mình kiểm điểm mãi vậy. Mà thích anh thì có gì sai đâu, sao cứ phải suy đi tính lại mãi chứ.”
Lời tôi khiến anh lại rơi vào im lặng.
Anh nhìn tôi, trong mắt ánh lên nhiều cảm xúc đan xen, chớp qua rồi đổi liên tục. Cuối cùng lại bị lời tôi làm bật cười.
Tôi cũng nhìn anh. Có thể vì lần trước đã từng bị từ chối nên lần này dù không kỳ vọng nhiều, nhưng cũng không còn sợ bị từ chối nữa.
Anh nói:
“Không phải sai, mà là không nên.”
Rồi anh giơ tay xem giờ, nói tiếp:
“Tôi tan ca rồi, em đến đây bằng cách nào vậy? Hay để tôi đưa em về trước nhé?”
Tôi lấy điện thoại ra xem giờ, cũng đã khá muộn rồi.
“Chương Dao chở em đến.”
Anh đứng dậy, nói:
“Đi thôi, tôi đưa em về.”
Tôi đi theo anh ra ngoài, lên xe anh rồi mới hỏi:
“Tối nay anh có việc gì không?”
Anh vừa thắt dây an toàn vừa nghiêng đầu nhìn tôi, hỏi:
“Em có chuyện gì à?”
“Không có gì cả. Nhưng nếu anh không bận, em có thể mời anh ăn tối được không?”
“Không cần tốn kém vậy đâu.”
“Không tốn kém thì làm sao em tìm cớ để nói chuyện với anh chứ?”
“...Mục Di, em nghiêm túc sao?”
Tôi chỉ tay ra cánh cổng đồn công an ngoài kia, nói:
“Em đã tìm tới tận nơi rồi mà anh còn nghĩ em không nghiêm túc à?”
11
Cuối cùng anh ấy cũng tháo khẩu trang xuống.
Tôi có linh cảm, hình như anh định nói điều gì đó, nên tôi vội lên tiếng trước.
Tuy có hơi thiếu tôn trọng, nhưng trực giác mách bảo tôi rằng, lời anh sắp nói chắc chắn không phải điều gì dễ nghe.
Tôi nhìn anh và nói:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/chuyen-tinh-ngot-ngao-cua-chang-canh-sat-va-ho-si/5.html.]
“Lục Tấn Nguyên, em hiểu ý nghĩa hành động này của anh rồi, em cũng đâu phải lần đầu gặp anh, anh không cần phải nhấn mạnh đi nhấn mạnh lại.”
Tuy rằng không phải lần đầu tiên gặp anh, nhưng số lần tôi thấy anh không đeo khẩu trang thật sự rất hiếm.
Đôi mắt anh phối với khuôn mặt ấy, khiến tim tôi bất giác khẽ run lên.
Anh nói:
“Em đã nói hết những gì anh định nói.”
Tôi đáp:
“Có lẽ khả năng quan sát của em cũng không tệ đâu.”
Anh lại bị tôi chọc cười lần nữa:
“Quả thật là rất khá.”
Tôi thuận đà nói tiếp:
“Nhưng em lại không nhìn thấu được anh, Lục Tấn Nguyên.”
Anh hỏi:
“Không nhìn thấu điều gì?”
“Là... anh có thích em hay không?”
“……”
Anh quay đầu đi, không tiếp tục đối mặt với tôi nữa.
Sau đó anh ấn nút hạ cửa kính xe xuống một chút, giọng nói cũng theo gió bay ra ngoài:
“Mục Di, em thẳng thắn đến mức làm anh chẳng biết phải nói gì nữa.”
Tôi khẽ nói:
“Nếu em không chủ động, không thẳng thắn, thì anh nghĩ chúng ta có cơ hội ngồi trong xe anh để nói những chuyện này không?”
“Thật sự là không có đâu.”
Tôi suy nghĩ một lát rồi quyết định lùi lại một bước:
“Thật ra anh không cần trả lời em cũng được, không cần phải cân nhắc cảm xúc của em. Nhưng... mình có thể kết bạn WeChat trước được không?
Làm vậy ít nhất em sẽ cảm thấy quan hệ giữa tụi mình có tiến triển, thấy hôm nay tới đây cũng không uổng công.”
Anh lấy điện thoại ra mở mã QR, lúc tôi giơ điện thoại lên quét mã thì anh bất ngờ gọi tên tôi:
“Mục Di…”
“Ừm?” Tôi ngẩng đầu nhìn anh.
Anh hỏi:
“Bình thường em cũng như thế này sao?”
“Bình thường em không như vậy.”
Tôi sợ anh nghĩ tôi quá nông nổi, quá bốc đồng nên liền thêm:
“Bình thường em khá điềm đạm, anh yên tâm.”
Anh nói:
“Ý anh không phải vậy.”
“Vậy ý anh là gì?”
“Anh muốn nói, em đừng miễn cưỡng bản thân.”
Dạo này cả team hơi bận, nên mình sẽ ra từ từ.
“Em không miễn cưỡng, và em cũng không hối hận.”
Tôi thêm WeChat của anh xong rồi đặt ghi chú cho tên anh, sau đó mới nhìn lại anh, nói:
“Nếu em không đến tìm anh, thì đó mới là điều khiến em hối hận.”
Lời tôi khiến khuôn mặt anh càng trở nên xúc động, anh hít sâu một hơi, rồi sau đó nghiêm túc nhìn tôi, hỏi:
“Thật sự đã suy nghĩ kỹ rồi chứ?”
Tôi gật đầu, nhìn thấy vẻ mặt anh lúc này, bản thân tôi bất giác cũng nín thở.
Anh nói:
“Nếu em muốn thử, vậy thì chúng ta thử xem.
Nếu sau này hối hận, cứ nói với anh bất cứ lúc nào.”