Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Chuyện tình ngọt ngào của chàng cảnh sát và hộ sĩ - 4.

Cập nhật lúc: 2025-06-01 17:04:01
Lượt xem: 43

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

8

Lục Tấn Nguyên xem như đã thẳng thừng từ chối tôi rồi.

Sau đó tôi không liên lạc với anh ấy nữa, anh ấy cũng không chủ động tìm tôi. Lần gặp lại tiếp theo của chúng tôi là một cuộc chạm mặt tình cờ trong siêu thị.

Anh ấy đi cùng cô gái lần trước từng thấy trong nhà hàng, cả hai vừa cười vừa chọn đồ.

Anh ấy đeo khẩu trang, giọng nói bị nghẹt lại trong đó, nghe khàn khàn.

Tôi và họ đi đối diện nhau, muốn né cũng không né được.

Tôi lấy hết can đảm lên tiếng: “Lâu rồi không gặp.”

Lục Tấn Nguyên gật đầu, cũng đáp lại: “...Lâu rồi không gặp.”

Cách anh ấy nói chuyện với tôi dường như đã không còn giống trước kia, nghiêm túc và có chút gượng ép hơn.

Cô gái bên cạnh anh ấy ngẩng đầu nhìn tôi rồi lại nhìn Lục Tấn Nguyên, cuối cùng hiểu ý mà quay đi chọn đồ khác.

Thực ra tôi đi siêu thị cùng Chương Dao, cô ấy quay lại tìm món vừa rồi mua sót, để tôi đứng đó chờ.

Tôi và Lục Tấn Nguyên cứ nhìn nhau hết lần này đến lần khác, thật sự có chút lúng túng.

May mà Chương Dao xuất hiện kịp lúc, phá vỡ sự ngại ngùng đó.

“Mục Di, lần trước cậu bảo cái này xài tốt lắm đúng không, không bị tràn hả?” – Chương Dao đưa gói băng vệ sinh lắc lắc trước mặt tôi, còn nói thêm: “À, tớ nhớ cậu sắp đến ngày rồi, mua luôn cho cậu một gói nha!”

Tôi vội vàng đưa tay nhận lấy gói băng vệ sinh bỏ vào giỏ, nhìn thẳng vào cô ấy gật đầu liên tục: “Hả? Đúng đúng đúng!”

Ngẩng đầu nhìn lại Lục Tấn Nguyên thì thấy anh đã quay người né tránh ánh mắt của tôi rồi.

Tôi vốn không phải kiểu người quá chủ động hay bốc đồng, vậy mà không hiểu sao mỗi lần gặp Lục Tấn Nguyên lại luôn muốn bày tỏ lòng mình. Dù đã bị từ chối, trong lòng tôi vẫn không hề hối hận.

Nghĩ đi nghĩ lại, đây là lần đầu tiên tôi thích một người đến vậy, nếu cứ thế từ bỏ thì thật sự không cam tâm.

Sau khi chia tay ở siêu thị, tôi kể hết những suy nghĩ trong lòng cho Chương Dao nghe, kể cả mọi lần gặp gỡ có liên quan đến Lục Tấn Nguyên trong khoảng thời gian vừa qua.

Tính cách cô ấy thẳng thắn hơn tôi, hôm sau liền lái xe đưa tôi đến trước cửa đồn công an nơi Lục Tấn Nguyên làm việc.

Cô ấy bảo tôi hãy dũng cảm theo đuổi tình yêu.

Tôi vào trong và nói với người ở cửa là muốn tìm Lục Tấn Nguyên.

Nhưng lúc đó anh ấy đang ra ngoài, người kia bảo tôi tìm chỗ ngồi đợi một lát.

Tôi chờ rất lâu mới thấy Lục Tấn Nguyên vội vàng bước vào từ bên ngoài, người tiếp tôi lúc nãy liền chặn anh ấy lại, chỉ tay về phía tôi.

Lục Tấn Nguyên nhìn theo hướng đó, đúng lúc bắt gặp ánh mắt tôi.

Tôi mỉm cười với anh rồi đứng dậy.

Anh đưa đồ trong tay cho người bên cạnh rồi đi về phía tôi, vừa đi vừa giơ tay đeo lại khẩu trang.

9

Tôi không biết anh ấy có cố tình đeo khẩu trang hay không.

Nhưng tôi luôn cảm thấy hôm nay ánh mắt anh ấy nhìn tôi có chút khác lạ.

Trước kia mỗi lần gặp tôi, Lục Tấn Nguyên luôn tỏ ra thân thiện và lễ phép, nhưng hôm nay lại mang theo chút trầm mặc.

Anh đứng trước mặt tôi, hỏi:

“Làm sao em biết tôi làm ở đây?”

Câu này...

Quá sắc bén, vừa mở miệng đã hỏi trúng chỗ then chốt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/chuyen-tinh-ngot-ngao-cua-chang-canh-sat-va-ho-si/4.html.]

Việc Lục Tấn Nguyên làm ở đồn công an nào thực ra là do tôi và Chương Dao cùng phân tích mà ra.

Chúng tôi dựa vào lần trước anh ấy phục kích trên xe buýt để suy đoán, khả năng lớn nhất chính là chỗ này.

“Tôi tới đây hỏi thử thôi, đánh cược một phen, nếu anh không ở đây thì tôi lại đi chỗ khác hỏi tiếp.”

Nghe xong anh nhẹ nhàng thở dài, nói:

“Lần sau gọi điện cho tôi là được rồi.”

Tôi đáp:

“Gọi điện thì dễ bị từ chối lắm!”

Anh: “……”

Từ ánh mắt anh nhìn tôi, tôi đoán anh đã hiểu được ẩn ý trong lời tôi nói.

Anh chuyển đề tài, hỏi:

“Em tìm tôi có chuyện gì sao?”

Tôi nói:

“Lục Tấn Nguyên, anh đừng giả vờ ngốc nữa được không?”

Lời tôi khiến anh nghẹn lại, không nói nên lời.

Dạo này cả team hơi bận, nên mình sẽ ra từ từ.

Có lẽ vì tôi hơi lớn tiếng nên đồng nghiệp đi ngang qua cũng liếc nhìn chúng tôi, đặc biệt là người tiếp tôi lúc nãy, thỉnh thoảng lại đưa mắt về phía này.

“Đi theo tôi, chúng ta vào trong nói chuyện.”

Anh nghiêng người rồi bước vào trong, tôi đi theo phía sau, nhìn bóng dáng cao lớn của anh.

Dù miệng tôi nói năng khá lưu loát, nhưng thật ra trong lòng vô cùng căng thẳng, đến mức khi anh bất ngờ dừng lại tôi cũng không nhận ra.

Tôi phản ứng không kịp, đ.â.m thẳng vào lưng anh.

Khi nhận ra thì tôi vội lùi lại một bước đứng cho vững.

Anh quay lại nhìn tôi, nói:

“Đi cho cẩn thận chút.”

Tôi đưa tay vuốt mái tóc mái trước trán rồi nói khi đi vào phòng làm việc theo anh:

“Tôi đang căng thẳng mà!”

Lời nói của tôi như phá vỡ bầu không khí gượng gạo giữa chúng tôi.

Anh nheo mắt lại, mang theo chút ý cười nói:

“Thật không nhìn ra đấy.”

“Tức là tôi chưa thể hiện đủ rõ, cũng cho thấy khả năng quan sát của anh cần phải cải thiện.”

Anh đứng cạnh quầy pha trà giúp tôi pha trà, tiếng va chạm của tách sứ trắng vang lên, giọng anh cũng truyền tới:

“Ừ, đúng là cần cải thiện.”

Anh quay lại đưa tách trà cho tôi, ra hiệu cho tôi ngồi xuống. Thấy tôi vẫn đang xoa trán mãi, anh hỏi:

“Đau đến thế sao?”

Tôi nói:

“Không phải tôi không nhìn đường, là do lưng anh cứng quá thôi.”

Anh bất lực bật cười, rồi đặt ly nước bên cạnh tôi, nói:

“Được rồi, cứ cho là lỗi của tôi vậy.”

Loading...