Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Chuyện tình ngọt ngào của chàng cảnh sát và hộ sĩ - 19. FULL

Cập nhật lúc: 2025-06-02 15:19:54
Lượt xem: 67

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4VQydWuR98

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

40.

Ý của Lục Tấn Nguyên là muốn sống chung sao?

Tôi nói: “Chúng ta có sống chung hay không chẳng lẽ phụ thuộc vào việc món ăn của dì có hợp khẩu vị không?”

Anh ấy khựng lại một chút, nhíu mày suy nghĩ rồi đáp: “Không, tất nhiên không phải, đó chỉ là một phần thôi…”

Tôi hỏi: “Vậy còn gì nữa?”

Trong sân có một chiếc ghế dài đôi, tôi và Lục Tấn Nguyên ngồi cạnh nhau. Trước mặt là bầu trời đầy sao, bên cạnh là ánh đèn đường vàng vọt, mũi phảng phất mùi cỏ hoa. Ánh sáng của đèn và sao cùng rọi lên người anh, phối với đôi mắt sáng rực khi nhìn tôi, khiến tôi cảm giác như cả người anh ấy đang phát sáng.

“Mục Di, em có nguyện ý lấy anh không?”

Anh hơi khom lưng, khuỷu tay chống lên đầu gối, động tác trông tự nhiên nhưng mười ngón tay đan vào nhau cứ cọ xát không ngừng, thể hiện rõ sự căng thẳng.

Tôi ngồi nghiêm chỉnh bên cạnh, lúc đầu còn tưởng mình nghe nhầm, bởi giọng anh ấy vừa thấp lại dịu dàng, mang theo tiếng thở dài và chất vấn, tôi phải đơ ra mấy giây mới hoàn hồn lại.

Anh nhìn tôi chăm chú, đợi câu trả lời của tôi.

Tôi chăm chú nhìn gương mặt anh, không hiểu sao lại đột nhiên bật khóc.

Anh hỏi tôi có đồng ý lấy anh không, mà tôi lại cảm thấy ấm ức vô cùng, lần đầu tiên khóc trước mặt anh.

Lục Tấn Nguyên hoảng hốt, vội ôm lấy tôi, tay lau nước mắt, hỏi tôi có phải bị dọa rồi không.

Tôi nép vào lòng anh, ngửi mùi hương quen thuộc trên người anh rồi lại khóc to hơn.

Nhưng sợ ba mẹ anh và Lục Tấn Ỷ trong nhà nghe thấy, nên tôi cố kìm nén không dám khóc thành tiếng.

Lục Tấn Nguyên ôm tôi, nhẹ nhàng vỗ lưng dỗ dành, khẽ nói bên tai tôi: “Đừng khóc nữa, không đồng ý cũng không sao cả…”

Tôi nói: “Tất nhiên là em đồng ý rồi!”

Anh đỡ vai tôi, đẩy tôi ngẩng đầu lên, nhìn tôi đang sụt sùi hỏi: “Vậy sao em lại khóc?”

Tôi nói: “Vì em đợi câu này của anh lâu lắm rồi! Em nghĩ đến chuyện mình đã dũng cảm tỏ tình trước với anh, thấy bản thân cũng thật không dễ dàng! Em cảm động vì chính mình mà khóc đấy!”

Nghe tôi nói xong, đôi mày đang nhíu của Lục Tấn Nguyên chậm rãi giãn ra, khóe môi cong lên, trong giọng nói cũng tràn đầy nhẹ nhõm. Nhưng tâm trạng vừa tốt lên thì lại bất ngờ trở nên trầm lắng, anh nhẹ nhàng lau nước mắt nơi khóe mắt tôi, nói: “Xin lỗi em, Mục Di, là anh chưa làm đủ tốt, không bằng em, nhưng lần này anh hứa, nhất định sẽ thay đổi, và dùng hành động để chứng minh.”

Tôi dụi mắt đang cay vì khóc, hít sâu một hơi rồi thở ra, đẩy anh ra, nhìn anh nói: “Được rồi, em tin anh. Giờ thì… tiếp tục màn cầu hôn của anh đi.”

Anh: “…”

Tiếng cười của Lục Tấn Ỷ đột nhiên vang lên từ phía sau, mà lại là cười ha ha.

Tôi vội lau nước mắt đứng bật dậy.

Cô ấy đã bước đến trước mặt tôi, đưa cho tôi một bó hoa hồng lớn trong tay rồi nói: “Chị dâu à, em lo cho anh em quá trời, thật xin lỗi nhé, em nhìn không nổi nữa rồi!” Nói xong còn nhào tới ôm tôi một cái, “Chị dâu à, nhớ chuẩn bị tiền lì xì đổi cách xưng hô nha!”

Thì ra cô ấy đã biết chuyện tối nay Lục Tấn Nguyên muốn cầu hôn, chẳng trách lúc trên đường về cứ bí bí mật mật, hóa ra là đang ngầm gợi ý! Ba mẹ anh thì đứng ở cửa, cười tươi nhìn ba đứa tôi vui vẻ.

41.

Ngày cưới được định vào tháng Mười. Lục Tấn Nguyên thường bận rộn, thời gian không cố định, đến ngày chính xác cũng khó định nổi.

Sau đó vì cân nhắc kỳ nghỉ của Lục Tấn Ỷ, tôi và anh bàn bạc quyết định tổ chức vào dịp nghỉ lễ Quốc khánh.

Sau khi biết tin, Lục Tấn Ỷ còn hào hứng hơn cả tôi, la toáng lên rằng cuối cùng anh trai cũng chịu cưới, như thể Lục Tấn Nguyên là món hàng nóng bỏng lắm vậy.

Ưu điểm của anh ấy vốn được che giấu kỹ, người ngoài không nhìn ra được.

Tôi biết anh ấy tốt thế nào, ba mẹ tôi cũng biết, gia đình anh ấy cũng vậy. Còn lại thì… tôi nghĩ, người ngoài muốn nói gì thì cứ nói thôi, thật ra cũng chẳng quan trọng nữa.

Chương Dao và Lục Tấn Ỷ cùng làm phù dâu, hai người đều là cao thủ phá trò, làm khổ Lục Tấn Nguyên và các phù rể khi đến rước dâu.

Lục Tấn Ỷ còn xung phong giành bao lì xì, nói với anh trai rằng không chỉ nhà gái có người, nhà trai còn có cô – cô em chồng đáng yêu này.

Thẩm Lâm, cao mét tám, bình thường cũng chăm tập thể hình, vậy mà hôm nay cũng bị Chương Dao và Lục Tấn Ỷ trêu chọc đến thở không ra hơi.

Lục Tấn Nguyên mặc bộ vest đen, tay cầm hoa tươi, bị đẩy vào phòng, hoa cài n.g.ự.c còn bị lệch, nhưng khi đứng trước mặt tôi, mắt anh sáng bừng niềm vui, ánh nhìn tràn đầy dịu dàng.

Anh rất ít khi mặc vest, cả bộ trang phục chỉn chu hôm nay khác hẳn với bộ đồ làm việc thường ngày, trông cao lớn, vững chãi, chỉnh tề và trang nhã, lại pha chút nghiêm túc và lịch thiệp.

Dạo này cả team hơi bận, nên mình sẽ ra từ từ.

Người thân bên nhà anh khá đông, trong tiệc cưới còn gặp lại người từng làm mối – là cô của Lục Tấn Nguyên, lúc nâng ly chúc mừng còn bị trêu vài câu.

Tôi và anh ấy được ba mẹ dẫn đi cảm ơn từng người, cuối cùng còn cùng nhau nâng ly rượu trịnh trọng cảm ơn cô – vị bà mối đáng kính.

Dù có phù rể chắn rượu, nhưng Lục Tấn Nguyên vẫn bị các khách mời hai bên – từ thân thích đến đồng nghiệp – ép uống đến say.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/chuyen-tinh-ngot-ngao-cua-chang-canh-sat-va-ho-si/19-full.html.]

Lúc tàn tiệc, ba mẹ tôi dặn dò tôi phải chăm sóc Lục Tấn Nguyên cẩn thận, sợ chàng rể quý bị say ảnh hưởng sức khỏe.

Tôi đỡ anh ấy lên phòng, vừa để anh ngồi xuống mép giường thì định đi rót nước, ai ngờ vừa quay người đã bị anh kéo mạnh vào lòng.

Không biết có phải vì anh uống say hay không, tay kéo không nhẹ chút nào, khiến tôi ngã ngồi vào đùi anh.

Anh buông tay khỏi cánh tay tôi, đổi sang ôm eo tôi, ghé đầu vào cổ tôi, hít một hơi thật sâu, nói bằng giọng thở hổn hển, lại có phần mơ hồ: “Mục Di…”

Tôi đáp: “Ừ?”

Anh lại gọi: “Mục Di…”

Tôi kiên nhẫn đáp lần nữa.

Anh vẫn tiếp tục: “Mục Di…”

Đôi mắt anh đỏ hoe, ươn ướt, hai má ửng hồng, hơi thở nồng mùi rượu, trông có vẻ mệt nhưng tay ôm eo tôi lại rất chắc chắn, anh nói: “Mục Di, anh vui lắm, vui vì em đồng ý lấy anh, cũng vui vì ba mẹ em tốt với anh…”

Tôi đáp: “Ừ, em cũng vui.”

42.

Tôi thấy hiếm khi anh ấy say rượu lại còn thể hiện tình cảm sâu sắc như vậy, nên cúi xuống định hôn anh một cái coi như phần thưởng. Không ngờ môi tôi vừa chạm vào môi anh, anh đã lập tức đưa tay giữ chặt sau đầu tôi, đè tôi lại hôn ngược đầy mãnh liệt, rồi xoay người áp tôi xuống giường cưới phủ toàn sắc đỏ rực.

Tấm chăn rất mềm, nhưng cánh tay đang ôm lấy lưng tôi thì rắn chắc vô cùng.

Tôi khẽ dịch người một chút, anh liền ngẩng đầu nhìn tôi.

Chiếc cà vạt bị bó buộc trong bộ vest theo động tác mà trượt xuống cổ tôi, tôi đưa tay muốn gạt ra, anh lại bất ngờ nắm lấy tay tôi đặt lên cổ áo sơ mi của mình, cầm tay tôi mà cười khẽ đề nghị:

“Mụ Di, anh say rồi... em giúp anh một chút nhé...”

Tôi tưởng anh nói thật, liền vòng tay ôm lấy cổ anh, dùng chút lực xoay người đè anh xuống dưới, nghiêm túc giúp anh cởi từng nút áo.

Anh kiên nhẫn đợi tôi cởi xong hết mới ôm tôi ngồi dậy.

Vạt áo bị mở rộng, lồng n.g.ự.c trần hiện rõ ngay trước mắt khiến tôi theo bản năng né tránh ánh nhìn, chưa kịp phản ứng gì thì anh đã vươn tay tắt đèn.

Tôi giật mình, lập tức ôm chặt lấy anh, quát trong bóng tối:

“Lục Tấn Nguyên, anh làm gì mà tắt đèn?!”

Anh ôm tôi thật chặt, hơi thở nóng rực phả lên làn da tôi khi nói:

“Anh sợ lát nữa em nhìn thấy lúc anh dùng sức sẽ sợ...”

“Em lần đầu tiên ngủ lại nhà anh, không quen chỗ mới mới thấy sợ đó! Mau bật đèn lên!”

Tôi giãy giụa định đi bật đèn, anh lại càng ôm chặt, lật người một lần nữa đè tôi xuống dưới:

“Có anh ở đây, đừng sợ.”

“Lục Tấn Nguyên, anh bắt nạt người ta!”

Anh cúi xuống dùng môi chặn miệng tôi lại, tay mò ra sau lưng tôi kéo khóa váy cưới từ từ xuống, sau khi buông môi tôi mới khẽ nói:

“Ừm... nếu em muốn, lát nữa cũng có thể lật lại bắt nạt anh.”

Tôi: “……”

Không ngờ ngay thời khắc quan trọng thế này lại bị anh nói đến nghẹn họng, không cãi lại được.

Trước nay toàn là anh chịu thua trước, vậy mà ngày cưới trọng đại như thế tôi lại bị anh lấn át!

Tôi nói: “Không được, giờ tôi phải bắt nạt anh trước!”

Động tác của anh dừng một chút, rồi nằm xuống ôm tôi ngồi lên người mình, cười nói:

“Ừm, được, vậy em làm trước đi.”

“……”

Thật đột ngột, tôi bỗng không biết bắt đầu từ đâu.

Đang do dự, bên tai chợt vang lên tiếng cười khẽ của Lục Tấn Nguyên.

Anh ôm tôi, xoay người một cái, lại một lần nữa đè tôi xuống dưới.

                           

Loading...