Chuyện tình ngọt ngào của chàng cảnh sát và hộ sĩ - 13.
Cập nhật lúc: 2025-06-01 20:17:07
Lượt xem: 61
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
28.
Ban đầu, Lục Tấn Nguyên vẫn chưa chịu nói rõ.
Là mẹ anh ấy nhìn thấy chúng tôi trước, bà bước tới, trước tiên cười với Lục Tấn Nguyên rồi ánh mắt dừng lại trên người tôi.
Tôi lúc đó còn không biết đó là mẹ anh, chỉ thấy bà nhìn tôi đầy hiền từ thì trong lòng bắt đầu thấy ngượng, ngẩng đầu nhìn Lục Tấn Nguyên rồi lại nhìn bà.
Lúc ấy anh mới cười nói với tôi rằng đó là mẹ anh.
Tôi chưa kịp phản ứng, liền vội vàng gọi một tiếng “Dì ạ”.
Mẹ anh ấy trông đoan trang và dịu dàng, cảm giác mang lại giống hệt như Lục Tấn Nguyên vậy – chắc chắn anh ấy thừa hưởng từ mẹ mình.
Bà gọi tôi là “Tiểu Di”, nói chuyện vài câu rồi trước khi rời đi còn mời tôi đến nhà chơi dịp Tết.
Tôi còn chưa kịp mở lời với Lục Tấn Nguyên chuyện thăm nhà, thì mẹ anh ấy đã lên tiếng trước rồi.
Vì chuyện Tết phải đến nhà Lục Tấn Nguyên nên ngày nào tôi cũng cảm thấy hồi hộp. Mẹ tôi biết chuyện thì khuyên tôi đừng căng thẳng, còn trêu rằng “gái xấu sớm muộn gì cũng phải gặp bố mẹ chồng”.
Con là con ruột của mẹ thật đấy à?
Bố tôi thì nói: “Phía nhà người ta đã mời rồi thì nên đi, xem như đi chúc Tết, nhớ mang theo quà cáp cho phải phép.”
Sau khi nghe bố nói xong, không hiểu sao tôi càng thấy căng thẳng hơn nữa.
Tết này Lục Tấn Nguyên cũng chỉ được nghỉ mấy hôm, tôi cũng phải sắp xếp ca trực, cuối cùng mới chọn được một ngày duy nhất cả hai đều rảnh.
Hôm đó anh tới đón tôi, thấy tôi mang theo nhiều đồ liền giúp tôi xếp lên xe.
Tôi ngồi ghế phụ chờ anh, lúc anh lên xe thì nhìn tôi chăm chú rồi hỏi: “Sao thế? Không nghỉ ngơi được à?”
Tôi nói: “Từ lúc mẹ anh bảo Tết đến nhà anh, em đêm nào cũng mất ngủ.”
Lục Tấn Nguyên nghe xong, liền nắm lấy tay tôi, dịu dàng nói: “Đừng lo, bố mẹ anh biết cả rồi.”
Tôi hỏi: “Liệu có khi nào không thích em không?”
Anh cười: “Sao lại thế được, biết hôm nay em tới, họ đã chuẩn bị mấy ngày nay rồi, giờ đang ở nhà chờ em đó.”
“Anh nói thế càng làm em căng thẳng hơn.”
Dạo này cả team hơi bận, nên mình sẽ ra từ từ.
Anh lại nhìn tôi kỹ một lượt rồi nói: “May mà nhìn bên ngoài không thấy gì cả.”
Anh cười toe toét làm tôi nhớ lại cái hôm tôi lao tới đồn công an tỏ tình với anh, hôm đó thật ra tôi cũng hồi hộp c.h.ế.t đi được, vậy mà anh lại nói không hề nhận ra.
Dọc đường đi, cửa hàng treo đèn kết hoa, bài hát mừng năm mới vang vọng khắp phố.
Anh rẽ vào một khu dân cư ở vùng ven, khá yên tĩnh. Ban quản lý khu này cũng chu đáo, hai bên đường có cây xanh treo đèn lồng đỏ. Lúc xe rẽ vào còn có chú bảo vệ đứng trước cổng chào chúng tôi “Chúc mừng năm mới!”
Khu này ít người, toàn là nhà riêng biệt. Từ xa tôi đã thấy em gái Lục Tấn Nguyên đang đi qua đi lại trước cửa.
Tôi gặp cô ấy hai lần rồi nên vẫn còn ấn tượng khá sâu.
Vừa khi Lục Tấn Nguyên dừng xe, cô ấy liền chạy tới – mà lại chạy về phía tôi.
Cô mở cửa xe cho tôi, nở nụ cười rạng rỡ gọi luôn: “Chị dâu!”
Lần trước mấy người bạn của Lục Tấn Nguyên cũng gọi tôi như vậy, tôi không thấy sao cả. Nhưng lần này là em gái anh ấy, là “chị dâu” thật sự, khiến tôi vừa vui lại vừa ngại.
Tôi bước xuống xe, cũng cười với cô ấy, nhưng không biết nên đáp lại thế nào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/chuyen-tinh-ngot-ngao-cua-chang-canh-sat-va-ho-si/13.html.]
Lục Tấn Nguyên đi vòng sang, giới thiệu: “Đây là Tấn Ỷ, lần trước chắc em đã gặp sơ qua hai lần.”
Anh ấy lại còn nhắc chuyện đó! Tôi lần trước còn tưởng cô ấy là bạn gái anh ấy cơ mà! Ngại c.h.ế.t đi được!
Lục Tấn Ỷ cười nhìn tôi: “Hôm đó trong siêu thị là em nhìn ra liền đó, vậy mà anh trai còn lừa em là không phải bạn gái. Chị dâu, em đợi chị lâu lắm rồi đó, mau vào nhà đi!”
Tuy hay pha trò nhưng Tấn Ỷ rất hiểu chuyện, gần gũi mà không quá trớn, sự nhiệt tình cũng rất đúng mực – tính cách có vẻ giống bố cô ấy hơn.
Bố của Lục Tấn Nguyên làm kinh doanh, khác với những người đàn ông trung niên bình thường, ông rất cởi mở, hay pha trò, hoàn toàn không giống Lục Tấn Nguyên chút nào.
Không bao lâu sau khi tôi đến nhà, bố mẹ anh ấy đã đề nghị hai bên gia đình cùng đi ăn một bữa.
Tôi và Lục Tấn Nguyên bàn bạc rồi chọn ngày phù hợp trước khi Tấn Ỷ trở lại trường.
Tôi còn lo bố mình nghiêm khắc sẽ khiến không khí gượng gạo, ai ngờ ông lại rất hợp gu với bố của Lục Tấn Nguyên, còn mẹ tôi thì nhanh chóng xưng chị em với mẹ anh ấy.
Ba người chúng tôi – tôi, Lục Tấn Nguyên và Tấn Ỷ – ngồi ăn cùng mà cứ lén nhìn nhau cười, cảm thấy như chính mình mới là người “thừa” trong bữa tiệc này.
29.
Hôm đưa Lục Tấn Ỷ trở lại trường là tôi và Lục Tấn Nguyên cùng đi.
Tấn Ỷ thật sự là một cô gái dễ mến – nhiệt tình, thân thiện, cởi mở mà vẫn giữ được lễ phép.
Chúng tôi kết bạn qua WeChat, thường xuyên trò chuyện. Lục Tấn Nguyên thì không hiểu nổi sao tôi và em gái anh ấy lại nhanh chóng thân thiết như chị em ruột vậy.
Có lần Tấn Ỷ nói với tôi: “Em tưởng anh em sẽ độc thân cả đời, may mà có chị. Không chỉ anh ấy mà cả nhà em đều rất trân trọng chị.”
“Chị dâu à, chị là loài quý hiếm của nhà em đó!”
Tôi…
Nghe thì hơi lạ thật, nhưng trong lòng vẫn thấy ấm áp vô cùng.
Rồi cô ấy lại nhắc đến vết sẹo trên mặt Lục Tấn Nguyên, nói rằng anh ấy thực ra rất để ý nhưng chỉ là không thể hiện ra thôi, còn hỏi tôi có thật sự không bận tâm không. Tôi suýt nữa tưởng cô ấy là “gián điệp” anh ấy phái đến thăm dò.
Vậy là tôi kể hết cho cô ấy nghe từ lần đầu tôi gặp Lục Tấn Nguyên, rồi cả hành trình tôi dần yêu anh ấy thế nào.
Sau đó, cô ấy rủ tôi đến thành phố nơi cô đang học đại học chơi, nói rằng vừa mua được vé buổi diễn của ban nhạc mà cả hai chúng tôi đều yêu thích, rủ tôi đi xem cùng.
Chúng tôi thân nhau như vậy cũng bởi vì cùng thích một ban nhạc.
Tôi còn đang xem có xin nghỉ được không thì hôm sau, khi Lục Tấn Nguyên đưa tôi về, anh ngập ngừng hỏi tôi có muốn đi xem buổi diễn không.
Khi tôi định mở miệng thì anh lại vội vàng bổ sung: “Là Tấn Ỷ đó, em ấy tình cờ mua được vé, muốn rủ bọn mình đi cùng. Không biết em có rảnh không nên bảo anh hỏi…”
Tôi nhìn bộ dạng lấp lửng của anh, suýt nữa cười phá lên: “Lục Tấn Nguyên, anh và Tấn Ỷ không bàn trước hả? Cô ấy rủ em rồi, nhưng không nói rủ cả anh nha~”
Mặt anh hiện rõ vẻ vừa ngại vừa bị lật tẩy, lúc mở cửa xe còn nắm tay tôi rồi giải thích: “Là anh muốn đi cùng em, nhưng vẫn không tìm được cách nói cho khéo…”
Tôi hỏi: “Cái tật vòng vo này của anh khi nào mới bỏ được hả?”
Anh nói: “Anh sẽ cố sớm bỏ.”
“Nhớ đó, nói rồi là phải làm, không là bị phạt nha.”
Anh siết c.h.ặ.t t.a.y tôi, cúi đầu cười khẽ: “Biết rồi.”
Lên nhà rồi, tôi đứng ở cửa sổ nhìn anh rời đi, nghĩ đến dáng vẻ lúng túng của anh khi nãy mà vừa buồn cười lại vừa thấy hồi hộp.
Tôi bất ngờ không chỉ vì anh và Tấn Ỷ đều mời tôi đi xem diễn, mà còn vì đây là lần đầu tiên chúng tôi cùng đi xa và ngủ lại bên ngoài. Tôi cũng bất ngờ vì chính anh là người đề xuất – chắc hẳn anh đã suy nghĩ rất nhiều, nếu không thì đâu đến mức nói ra lại cẩn trọng đến vậy.