Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Chuyện tình ngọt ngào của chàng cảnh sát và hộ sĩ - 12.

Cập nhật lúc: 2025-06-01 20:16:16
Lượt xem: 60

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/LZgPqoVWv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

26

Khi Lục Tấn Nguyên buông tôi ra, tuy trong lòng vừa thẹn thùng vừa ngượng ngùng, nhưng niềm vui lại không thể che giấu được, nụ cười trên mặt tôi cứ thế mà tràn ra, cố gắng thế nào cũng không nén lại được. Nghĩ một lát, thôi thì cứ cười đi, đừng ép bản thân quá.

Anh nghe thấy tiếng tôi cười, nét bối rối và tình cảm trên mặt lập tức chuyển thành vẻ bừng tỉnh.

Lục Tấn Nguyên tức đến bật cười, nói:

“Mục Di, em thật là…”

Tôi hỏi:

“Anh muốn nói gì? Nói đi, em làm sao?”

Anh mím môi cười, ánh mắt lướt nhẹ qua gương mặt tôi, sau đó cúi xuống bế tôi lên, hỏi:

“Sau này đừng giả vờ giận nữa, anh sẽ lo.”

Anh mở cửa xe, đặt tôi vào ghế phụ.

Tôi nói:

“Không thể trách em được, lời hứa nỗ lực của anh em chưa thấy đâu cả, chỉ nói suông thì phải phạt thôi.”

Anh bật cười khẽ, nghiêng người giúp tôi thắt dây an toàn, lồng n.g.ự.c áp sát phần thân trên của tôi, vừa làm vừa nói:

“Nói có lý, anh đáng bị phạt. Sau này anh sẽ nỗ lực rõ ràng hơn.”

Tôi ôm lấy cánh tay anh khi anh đang định rút lại, nói:

“Thật không? Vậy thì hôn thêm cái nữa đi.”

Anh vốn định rút người về, nhưng bị tôi ôm lấy bất ngờ, người hơi nghiêng lại gần hơn. Nghe tôi nói vậy, khoé miệng anh gần như không giấu nổi nụ cười:

“Nhắm mắt lại.”

Tôi nói:

“Không muốn, em muốn nhìn anh.”

Anh có vẻ bất lực, cuối cùng cúi người xuống, hôn lên trán tôi qua lớp tóc mái.

Tôi: “…”

Dạo này cả team hơi bận, nên mình sẽ ra từ từ.

Rõ ràng là anh không muốn để tôi thấy dáng vẻ anh khi hôn tôi.

Sau đó anh lại ôm tôi một cái, tay đặt lên sau đầu tôi xoa nhẹ, đầu tựa lên vai tôi, khẽ nói:

“Mục Di, vừa nãy em làm anh sợ.”

Một câu nói nhẹ như thở ấy lại khiến tim tôi như thắt lại.

Tôi cố tình hỏi:

“Lục Tấn Nguyên, vừa rồi anh hôn em là vì gì?”

Anh buông tôi ra, ngẩng đầu, vẻ mặt đầy khó hiểu, dường như đang suy nghĩ tôi đang hỏi cái quái gì.

Tôi lại nói:

“Em là vì thích người đó nên mới để người đó hôn, còn anh thì sao?”

Có lẽ cả buổi chiều bị tôi chọc tức đến sắp lật bàn, nên cuối cùng không nhịn được nữa mà ra tay!

Anh đưa tay nhéo mũi tôi, khóe miệng cong lên:

“Phải, Mục Di, anh thích em.”

27

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/chuyen-tinh-ngot-ngao-cua-chang-canh-sat-va-ho-si/12.html.]

Anh nhìn gương mặt tôi nhịn cười, lại đưa tay nhéo mũi, hỏi:

“Đắc ý rồi, vui chưa?”

Lúc anh nhìn tôi như vậy, trong mắt tràn đầy cưng chiều. Từ lúc quen nhau đến giờ, anh luôn dịu dàng lễ độ, chưa bao giờ vượt quá giới hạn, dù là nắm tay hay ôm, anh cũng chưa từng chủ động hôn tôi. Điều này đến cả Chương Dao cũng sốt ruột thay cho tôi.

Sau này nghĩ lại, tôi nhận ra Lục Tấn Nguyên luôn khiêm nhường, tao nhã, nhưng trong lòng chắc chắn có chút tự ti mà anh không muốn nhắc đến. Nếu thật sự để tâm, anh nhất định sẽ cẩn trọng ở mọi nơi. Vì thế tôi đã nghe lời Chương Dao, tìm cơ hội ép anh một chút.

Lâu dần, anh dường như cũng đã quen với những “chiêu trò” của tôi. Anh vốn là người tỉ mỉ, chắc chắn sớm đã nhìn ra chút tâm tư nhỏ của tôi, nhưng vẫn luôn phối hợp, thuận theo “kịch bản” tôi bày ra.

Chỉ khi tôi đã hài lòng rồi, anh mới lật bài.

Thoắt cái đã sang mùa đông, tôi và Lục Tấn Nguyên cũng quen biết nhau hơn nửa năm rồi.

Cuối năm, công việc của anh bận rộn hơn thường ngày. Vì chuyện đó, anh còn đặc biệt giải thích với tôi rằng không thể giữ lời hứa “gặp nhau mỗi ngày”.

Tôi tưởng anh đã quên, không ngờ anh lại nhắc đến, làm tôi nhớ lại rất nhiều chuyện hồi mới quen.

Mẹ tôi từng bóng gió hỏi tôi vài lần, muốn biết tôi và anh ở bên nhau thế nào, nếu được thì nên đưa về nhà ăn bữa cơm ra mắt chính thức.

Cha tôi thì hiếm hoi lắm mới lên tiếng, nói:

“Bạn trai con ba thấy không tệ, nhân phẩm được.”

Tôi và mẹ liếc nhau, chắc là ba đã tranh thủ công việc đi điều tra lý lịch anh rồi.

Mặt trời đúng là mọc từ đằng Tây. Một người cổ hủ như ba tôi mà cũng biết dò xét người khác nữa sao?

Dì tôi không biết nghe từ đâu ra rằng tôi và anh đã ở bên nhau, gọi cho tôi mấy lần để “điều tra tình hình”, nghe xong tôi kể hai đứa thuận hòa vui vẻ thì cực kỳ phấn khởi. Vừa bảo sẽ đi giải thích với hàng xóm, vừa trách yêu tôi mấy câu: “Tính tình không định!”

Thì ra trong mắt các bậc trưởng bối nhà tôi, tôi luôn là kiểu người “gió chiều nào che chiều nấy”.

Vì anh bận, nên tôi cũng chưa nhắc đến chuyện ra mắt. Chương Dao thấy tôi rảnh rỗi, liền rủ tôi đi salon mới mở trong trung tâm thương mại làm tóc. Tôi đi cùng cô ấy ba tiếng, cô ấy còn cảm kích mua cho tôi cốc trà sữa.

Hai đứa vừa uống vừa bàn về kiểu tóc mới của cô ấy, còn chưa ra khỏi cửa trung tâm thương mại thì tôi đã thấy bóng dáng Lục Tấn Nguyên.

Anh và mấy đồng nghiệp đang đứng ở khu nghỉ gần cổng khác của trung tâm, hình như đang hỏi thăm người qua lại điều gì đó.

Khi tôi và Chương Dao đi tới, anh đang cúi đầu ghi chép chăm chú, ngón tay thon dài, dáng người cao ráo thẳng tắp.

Chương Dao dừng lại từ xa, tôi đi tới bên anh, nhìn cuốn sổ ghi chép, thấy anh mải ghi không chú ý đến tôi, tôi mới mở miệng:

“Vị cảnh sát này trông quen quen nhỉ!”

Nghe thấy giọng tôi, khoé môi anh lập tức cong lên, mắt ánh lên niềm vui và dịu dàng, nhìn cốc trà sữa tôi ngậm trong miệng, hỏi:

“Trà lạnh à?”

Tôi đưa cốc trà tới miệng anh:

“Chương Dao mua đó, nếu anh chê thì cẩn thận bị nghe thấy nha.”

Anh uống một ngụm, mày hơi nhíu lại. Là trà trái cây, tuy nhiệt độ thường nhưng mùa đông uống vẫn thấy lạnh buốt vào bụng.

Vậy mà anh chẳng nói gì, uống xong một ngụm lại hút mạnh thêm một ngụm nữa.

Tôi thấy vậy vội rút lại cốc:

“Uống nhiều rồi lại đau bụng khi tới kỳ đấy!”

Anh nuốt xong mới nói:

“Tối nay chắc kết thúc sớm, ăn tối với anh nhé?”

Đồng nghiệp anh thấy hai đứa tôi đứng sát nhau thì ánh mắt đầy ẩn ý, một người trong số đó hình như là người lần trước tiếp tôi ở đồn cảnh sát.

Tôi gật đầu, Chương Dao cũng tới chào anh, sau đó để chúng tôi lại một mình.

Tối đó tôi đợi anh ở nhà hàng. Ăn xong, hai đứa nắm tay dạo phố dưới gió lạnh.

Không ngờ lại tình cờ gặp mẹ anh ở cổng trung tâm thương mại.

Loading...