Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Chuyện tình ngọt ngào của chàng cảnh sát và hộ sĩ - 1.

Cập nhật lúc: 2025-05-22 08:20:31
Lượt xem: 4

Lúc Lục Tấn Nguyên đi xem mắt với tôi thật ra có đeo khẩu trang, nhưng tôi vẫn bị vết sẹo lộ ra dưới khóe mắt bên phải của anh ấy làm cho giật mình.

Anh ấy chắc là đã nhìn ra phản ứng của tôi, nên đứng dậy nói là đi nhà vệ sinh, để lại chút thời gian cho tôi tiêu hóa cơn sốc vừa rồi.

Đúng lúc mẹ tôi gọi điện hỏi tình hình buổi xem mắt thế nào. Tôi nói sự thật với mẹ qua điện thoại.

“Mặt anh ấy có một vết sẹo rất to, hơi đáng sợ.”

Lời vừa dứt, dáng người cao lớn và rộng rãi của Lục Tấn Nguyên xuất hiện trong tầm mắt tôi.

Chắc chắn anh ấy đã nghe thấy lời tôi nói.

Mẹ tôi vẫn đang truy hỏi trong điện thoại, nói là sẽ đi hỏi người mai mối cho rõ ràng.

Tôi cầm điện thoại, ngẩng đầu lên bắt gặp đôi mắt trong veo của Lục Tấn Nguyên, trong lòng vô cùng ngượng ngùng.

Đây là lần đầu tiên tôi gặp Lục Tấn Nguyên, anh ấy biết tôi đã bị vết sẹo trên mặt anh dọa sợ.

Về sau, mỗi lần tình cảm dâng trào, anh ấy luôn tắt đèn trước, nói rằng sợ tôi nhìn thấy anh nhíu mày gắng sức sẽ bị dọa đến mất hứng.

1、

Tôi nhanh chóng cúp máy điện thoại của mẹ, mở miệng giải thích với Lục Tấn Nguyên lời giải thích không mấy tác dụng, tôi nói: Điện thoại của mẹ tôi, bà ấy muốn hỏi tình hình xem mắt của chúng ta.” Tôi hướng về anh ta nở một nụ cười lịch sự, lại nói thêm: “ Anh cũng biết, người nhà đối với những chuyện xem mắt như thế này thường hơi gấp một xí.”

Anh ấy gật đầu, rồi cười với tôi ở phía đối diện, như thể không hề đặc biệt chú ý đến những lời mà tôi vừa nói với mẹ trong điện thoại.

Anh ấy hỏi tôi, “Cô Mục, vậy chuyện xem mắt có cần tiếp tực hay không?”

Thật ra tôi thật sự muốn cự tuyệt khi nhìn thấy vết sẹo trên mặt phía bên phải của anh ta, nhưng nhớ đến lúc nãy bản thân đã lỡ miệng nên vẫn gật gật đầu nói: Nếu như đã đến đây rồi thì tìm nhau một chút cũng không sao, hay là anh Lục có chuyện khác sao?”

Sau khi anh ấy nghe tôi nói xong mới đưa tay kéo khẩu trang xuống.

Dạo này cả team hơi bận, nên mình sẽ ra từ từ.

Sự chú ý ban đầucủa tôi bị thu hút bởi vết sẹo trên mặt anh ấy, từ huyệt thái dương đến phần giữa xương gò má lên trên đều là những vết sẹo rõ ràng, tiếp theo tôi mới xem toàn bộ gương mặt của anh ấy, anh ấy rất đẹp, dưới đường nét cương nghị, ngũ quan rõ ràng, đẹp đẽ, đặc biệt là đôi mắt đó, trong trẻo sáng ngời, khi anh ấy nhìn tôi, ánh mắt anh ấy toát lên vẻ kiên định và sâu lắng.

Điện thoại mà anh ấy thuận tay đặt trên bàn reo lên, sau khi cúi đầu xem xong nội dung tin nhắn liền nói với tôi: “Nếu em không quen thì...hay là anh đeo lên nhé?”

Lời của anh kéo tôi về thực tại, tôi vội vàng nói: “không cần, không cần đâu.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/chuyen-tinh-ngot-ngao-cua-chang-canh-sat-va-ho-si/1.html.]

“Dọa em sợ sao?”

Nhất thời tôi không biết phải trả lời như thế nào, ngay trước khi mở miệng tôi do dự một chút, “Cũng...cũng ổn.”

Anh ấy lịch sự gật đầu, sau đó anh ấy giơ tay lên nhìn đồng hồ, nói: “Người cũng đã gặp được rồi, cô Mục cũng tiện quay về báo lại với trưởng bối trong nhà. Tôi tạm thời nhận được thông báo, có việc cần tôi đi xử lý một chút, xin phép cáo từ trước.”

Anh ấy đi rồi, tôi cũng đứng dậy về nhà. Về đến nơi, mẹ tôi liền nói rằng đã cãi nhau với dì tôi một trận, bảo sao khi giới thiệu không tìm hiểu rõ ràng, chẳng phải đang lấy người ta ra làm trò đùa hay sao!

Tôi nhớ lại dáng vẻ điềm nhiên của Lục Tấn Nguyên lúc đó, chắc hẳn anh ấy đã trải qua chuyện như vậy không ít lần.

Có lẽ ai lần đầu gặp anh cũng sẽ nhìn vết sẹo trên mặt anh với ánh mắt khác thường.

2、

Thực sự thì tôi cũng không quá đặc biệt để ý lần xem mắt này, ngược lại sau đó dì tôi tại tìm tôi trong bí mật một lần, trước hết giải thích với tôi rằng dì ấy cũng không rõ sự tình, là hàng xóm cách vách giới thiệu cho bà ấy, nói rằng con người cực kỳ tốt lại làm cảnh sát, rất hợp với một hộ sĩ bệnh viện như tôi.

Cô ấy nói rằng Lục Tấn Nguyên là người rất tốt, điều này thì tôi cũng cảm nhận được. Khi đi xem mắt, tôi đi thẳng từ chỗ làm đến đó, vì đường tắc nên đến muộn khá lâu, nhưng anh ấy không hề tỏ ra sốt ruột hay khó chịu. Hơn nữa, khi nghe thấy người phía sau tôi nói về anh ấy, anh vẫn giữ thái độ bình tĩnh, tự tin và lịch sự, nên tôi cũng nghĩ tính cách của Lục Tấn Nguyên chắc không tệ lắm.

Tôi hỏi dì tôi: “Anh ấy lúc trở về có nói cái gì không ạ?”

Lại khiến dì tôi khó xử, “Ôi chao, dì bị mẹ con nói đến tức chết,  lại đi tìm hàng xóm của dì nói lại một trận, đoán chừng hàng xóm của dì cũng không đi hỏi đâu.

Còn đi nói một trận?

 “Là nói chuyện về mặt anh ấy sao?”

“Đương nhiên rồi, dì phải nói với hàng xóm của dì chứ, không thì dì bị mẹ con mắn đến tức c.h.ế.t mất!”

Tôi: “....”

Một buổi xem mắt chỉ vì một câu nói của cô, bạn truyền tôi truyền, làm cho nó giống như đang công kích cá nhân.

Trong lòng tôi không khỏi cảm thấy hổ thẹn, nhưng lại không biết giải thích thế nào. Tan làm về nhà, tôi có dặn mẹ mấy câu, bảo bà sau này đừng nói nữa.

Như vậy thì quá bất công với Lục Tấn Nguyên.

Nhưng mà cuộc nói chuyện của mẹ tôi và dì tôi, e rằng cũng đã truyền đến tai anh ấy rồi.

Loading...