CHUYẾN SINH TỒN CỦA GIỚI GIẢI TRÍ - Ngoại truyện 1:
Cập nhật lúc: 2025-06-16 13:08:23
Lượt xem: 408
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lúc mới vào nghề, tôi thực sự rất yêu công việc này.
Chỉ tiếc, sau đó tôi bị công ty dày vò đến mệt mỏi, nản chí.
Nếu có một chỗ tốt để đầu quân, thì việc rút khỏi giới giải trí... có lẽ cũng không cần vội.
Không lâu sau khi gia nhập vào công ty của Lục Minh Thâm, có một đoàn phim tìm đến tôi.
Nghe nói nhà đầu tư chính là ông trùm đứng sau “Mười ngày mười đêm hoang dã.”
Khi đọc kịch bản, tôi mới ngỡ ngàng, đó là một bộ phim về sinh tồn trong rừng rậm, toàn bộ ekip đều là top đầu ngành, bọn họ nhắm thẳng đến giải thưởng quốc tế.
Hóa ra khi đó, Lý Thanh và Dư Vi đã nghe phong thanh về bộ phim này, nên mới đầu tư vào chương trình thực tế kia.
Nói trắng ra, cái chương trình không phải ngẫu nhiên mà có.
Đó là một bài kiểm tra.
Dĩ nhiên, nhà đầu tư cũng tiện thể kiếm bộn tiền.
Vì chương trình có liên quan đến mấy người tôi không thích, tôi hơi lăn tăn.
Không ngờ, ông trùm đầu tư thẳng tay nâng cát-xê tôi lên gấp mười lần, còn nói chỉ cần tôi đồng ý nhận vai, tôi sẽ được làm cố vấn kỹ thuật cho cả đoàn phim.
Mọi chi tiết về sinh tồn đều do tôi toàn quyền quyết định.
Nếu tôi từ chối dự án này cũng sẽ vô thời hạn hoãn lại.
Tin này vừa tung ra, cả mạng xã hội bùng nổ.
Đến cả đạo diễn Vu người từng đạt đủ loại giải quốc tế cũng đăng lên Weibo:
“Chờ tin vui.”
Thành ý rõ ràng đến mức không thể từ chối.
Tôi đồng ý.
Một phần quan trọng nam chính là Lục Minh Thâm, nam phụ là Phương Thành An.
Hai người họ, xứng đáng với cơ hội này.
Phim quay suốt hai năm rưỡi.
Ngày công chiếu, bùng nổ toàn cầu.
Hai tháng sau, tôi mặc lễ phục lộng lẫy, đứng giữa lễ trao giải điện ảnh quốc tế, ánh đèn flash sáng lóa cả hội trường, mọi thứ cứ như đang mơ vậy.
Hàng ghế đầu có một người đàn ông trung niên mặc sơ mi hoa.
Ăn mặc đơn giản như thể dạo phố mỏi chân ghé vào nghỉ tạm.
Người dẫn chương trình cười nói:
“Chắc hẳn mọi người chưa biết, vị ngồi hàng đầu này chính là nhà đầu tư toàn bộ dự án phim 'Hai mươi tư đêm hoang dã' ông Ngụy.”
“Bối Lam, hôm nay cô đạt giải thưởng cao nhất của giới điện ảnh, không thể không kể đến sự nâng đỡ của ông Ngụy. Cô có điều gì muốn nói với ông ấy không?”
Thì ra chính là ông trùm phía sau mọi chuyện.
Một tay hủy đi Lý Thanh và Dư Vi, một tay đỡ đầu tôi.
Nói đúng ra là quý nhân của đời tôi.
Tôi nắm mic, cười nhẹ:
“Tôi chỉ muốn nói một câu, Ông đúng là một thiên tài mà.”
Khán phòng im phăng phắc.
Rồi ông Ngụy bật cười vỗ tay, tiếng vỗ tay sai đó lan ra như sấm.
Ở khu hậu trường, Lục Minh Thâm đang cầm túi xách của tôi, kiên nhẫn chụp hình cho tôi đang trên sân khấu.
Một nhân viên đi ngang vô tình va vào anh:
“Xin lỗi...”
Sau đó nhận ra người quen, ngạc nhiên thốt lên:
“Trời ơi! Là Lục Minh Thâm! Anh không tìm được ghế ngồi à? Tôi đưa anh vào chỗ...”
Lục Minh Thâm chỉ khẽ đưa ngón trỏ lên môi ra hiệu im lặng.
Rồi mỉm cười:
“Không cần đâu. Hôm nay tôi không tới để nhận giải.”
Ánh mắt anh hướng lên sân khấu, nơi tôi đang đứng dưới ánh đèn chói lòa.
Tôi nhìn xuống, chạm phải ánh mắt anh, bất giác bật cười.
Anh nhướng mày:
“Tôi đến đây… làm trợ lý cho cô ấy.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/chuyen-sinh-ton-cua-gioi-giai-tri/ngoai-truyen-1.html.]
…
Tôi sai rồi. Tôi thật sự sai rồi.
Nếu lúc đầu tôi quyết đoán rút khỏi giới giải trí, không mềm lòng trước cái kiểu "dẻo miệng dẻo mồm" của Lục Minh Thâm… thì giờ tôi đã là một Lam Thiên tự do rồi.
Không phải trong kỳ nghỉ mà vẫn lặn lội đến rừng nguyên sinh, phía sau còn kéo theo một cái đuôi nhỏ.
Tôi ngoảnh đầu lại liếc nhìn anh ta một cái.
Lục Minh Thâm đeo ba lô, trang bị đầy đủ, lặng lẽ bám sau tôi, còn cẩn thận tránh đám gai dại ven đường.
Cũng tại tôi cả… Dạo trước sai bảo anh ta hơi quá đà.
Tự dưng thấy áy náy, thế là lỡ miệng đồng ý cho anh ta đi cùng trong chuyến vào rừng nguyên sinh phía Tây này.
Giờ còn biết làm gì hơn?
Cưng chiều thôi.
Dù sao cũng là kỳ nghỉ cuối cùng trước khi “Hai mươi tư đêm hoang dã” khởi quay. Chẳng lẽ lại quay về bây giờ?
Tuy anh cũng từng cùng tôi vượt rừng một lần, nhưng nói thật thì… Lục Minh Thâm vẫn chưa quen với môi trường hoang dã cho lắm.
Thấy anh ta vật vã trèo dốc, tôi nhìn mà không đành lòng.
Bèn chìa tay ra:
“Cần tôi kéo một phát không?”
“Không cần…”
Anh ta ngập ngừng, liếc nhìn tôi rồi… bình thản nắm lấy tay tôi:
“Cảm ơn.”
Nhưng đến lúc đi tới chỗ bằng phẳng rồi… anh vẫn không chịu buông ra.
Tôi: “…”
Tôi nhìn tay mình rồi lại nhìn anh ta.
Lục Minh Thâm mặt tỉnh bơ:
“Tôi chân tay hơi yếu, nếu em không phiền thì… dắt thêm tí nữa?”
“Tôi…”
“Cảm ơn nhé.”
…
Thôi được rồi.
Dù sao tôi cũng là nghệ sĩ của công ty anh, đang được anh phát lương mà.
Chăm chút cho sếp lớn, có gì sai?
Không sai chút nào.
Tranh thủ trời còn sớm, tôi đi kiếm chỗ dựng lều.
Nghĩ bụng, lần trước có kinh nghiệm rồi, lần này để anh ta lo hết, tôi chỉ cần hướng dẫn sơ qua cách dựng lều rồi té đi kiếm đồ ăn.
Lúc quay lại, nhìn thấy “căn lều” đơn sơ, tôi trầm mặc vài giây.
“Lúc nãy không phải tôi nói là dựng giường chia đôi bằng gỗ, mỗi người một bên à?”
Lục Minh Thâm gật đầu tỉnh bơ:
“Đúng là em có nói.”
“Thế sao giờ… không có vách ngăn?”
Anh ta ung dung đáp:
“Lúc làm đến giữa thì tôi mệt quá… nghỉ luôn.”
“Rồi sao nữa?”
“Tôi không lừa em đâu, tôi yếu thật đấy. Lát nữa ngủ, em nhớ bảo vệ tôi đấy.”
…
Tỉnh lại đi ông ơi!
Trên màn ảnh ông là anh hùng chiến đấu cơ bắp cuồn cuộn đấy biết không?
Trời tối rồi, giờ lục cục cắm thêm mấy khúc gỗ rõ ràng là bất khả thi.
Tôi thở dài:
“Thôi, ngủ luôn đi. Dù sao cũng không phải lần đầu.”
Lục Minh Thâm khăng khăng nằm bên trái.
Nửa đêm tôi bị muỗi cắn, mò sang tìm thuốc cỏ bên anh mới phát hiện bên ấy là hướng gió thổi vào.