“Đập chec cái thằng cầm thú đó đi! Tức không chịu nổi!”
Khi Lý Thanh tỉnh lại, hắn đã bị tôi trói gô lại trong hang.
Mọi người đã trở về.
Tôi chẳng giải thích gì, chỉ lặng lẽ làm sạch mớ cá tôi bắt được rồi đem đi nướng.
Lúc chia đồ ăn, tôi lôi Lý Thanh lại.
“Tôi bắt được cá, tôi đào được khoai, tôi cũng là người tìm được sắn rừng. Thì tôi sẽ là người chia phần. Có ai có ý kiến gì không?”
Lục Minh Thâm nhún vai cười nhẹ.
Phương Thành An lắc đầu.
Tôi cầm một miếng sắn nướng, ngồi xổm trước mặt Lý Thanh: “Muốn ăn không?”
Hắn và Dư Vi đã đói hai ngày, vừa ngửi thấy mùi đồ ăn liền nuốt nước bọt.
Chưa kịp nói, Dư Vi đã bò tới: “Tôi muốn ăn…”
Tôi cười tươi rói: “Cô chờ xíu đi, chưa đến lượt cô đâu.”
Chờ chho đến khi Lý Thanh gật đầu.
Tôi gằn từng chữ:
“Vậy thì khai hết ra những việc từ lúc vào nghề đến giờ, mày đã quấy rối, xâm hại bao nhiêu nữ nghệ sĩ, trợ lý, hay ai khác. Nơi nào, thời điểm nào, làm gì nói rõ cho tôi.”
Hắn khựng lại một chút. Nhưng do quá đói, nghĩ rằng ở đây chẳng có ai, liền buông xuôi tất cả:
“Tháng 3 năm 2019, trong phòng trang điểm, tôi sàm sỡ trợ lý của mình.”
Tôi gật đầu nhìn hắn
“Không chỉ một lần. Cô ấy sau đó trầm cảm, nghỉ việc.”
“Đầu tháng 1 năm 2019, trong thang máy công ty…”
“Tôi đã sàm sỡ cô.”
“Tôi nhớ mà.” Tôi gật đầu. “Tiếp đi.”
“Cuối tháng 7 năm 2020, sau buổi concert, tôi chuốc thuốc mê một fan nữ, sau đó…”
Tôi nói nốt phần còn lại:
“Sau đó cô ấy /t/ự/ s/á/t. Vì thiếu bằng chứng, vụ đó chẳng ai điều tra ra mày cả.”
Giọng hắn nhỏ dần:
“Vừa rồi, bên bờ suối… tôi quấy rối cô…”
Tôi đưa tay lắc ngón trỏ:
“Cho tôi phổ cập pháp luật xíu nè: cái đó gọi là h/i/ế/p dâm không thành.”
Cư dân mạng xem livestream hoàn toàn bùng nổ.
“WTF WTF WTF…!!!”
“Chị trợ lý đó hiền lành dễ thương vậy mà! Con súc sinh này đáng chec thật!”
“Tôi nhớ hồi đầu năm Lý Thanh còn làm video tưởng niệm cô gái tự tử kia. Giờ nhớ lại tôi muốn ói ra luôn rồi đó.”
“Tối đến hắn có dám mở mắt mà ngủ không đó???”
“Có ai báo công an chưa? Không có thì tôi báo!”
“Báo rồi. Đã được tiếp nhận rồi!”
...
Ngay sau khi tôi nói câu đó, sắc mặt Lục Minh Thâm thay đổi.
Anh bước nhanh tới, túm cổ áo Lý Thanh lôi ra ngoài.
Tôi ngạc nhiên: “Anh làm gì vậy?”
Lục Minh Thâm vẫn lạnh mặt:
“Hết thịt cá để đặt bẫy rồi, lấy hắn ra làm mồi thay thế vậy.”
“Chậc, đây là xã hội pháp trị đó.”
Tôi liếc Lý Thanh một cái
“Pháp luật sẽ không bỏ qua cho kẻ này đâu.”
Lý Thanh mặt cắt không còn giọt máu:
“Các người không dám nói ra đâu. Nhà tôi có thế lực đấy, mấy người biết mà đúng không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/chuyen-sinh-ton-cua-gioi-giai-tri/chuong-4.html.]
Từ trước đến giờ toàn bố tôi đứng ra giải quyết! Giờ chắc chắn ông ấy đang tìm người đến cứu tôi rồi…”
Tôi quăng củ sắn xuống như ném cho chó.
Không buồn để ý đến hắn nữa.
Mà chuyển mắt nhìn về phía Dư Vi đang co rút ở góc hang.
Cô ta chứng kiến toàn bộ cuộc đối chất vừa rồi, rồi cũng chẳng còn mở miệng xin ăn nữa.
Tôi cầm một con cua lên: “Muốn ăn không?”
“…Không, tôi không ăn…”
Tôi nhún vai: “Vậy thôi.”
Tôi, Lục Minh Thâm và Phương Thành An ăn qua loa cho đỡ đói rồi mỗi người nằm nghỉ một chỗ.
Chẳng mấy chốc, đã sang buổi trưa ngày thứ ba trong rừng.
Hôm nay tôi bắt được một con cá gần hai ký và mấy quả hồng rừng.
Ăn uống no nê xong, tôi đi theo đúng "thủ tục", quay sang hỏi Dư Vi có ăn không, lần này cô ta không chống nổi nữa, khóc lóc xin ăn.
Tôi gật đầu:
“Tôi chỉ có một câu hỏi dành cho cô thôi.”
Tôi nhìn chằm chằm vào cô ta, ánh mắt lạnh đi.
“Ba tháng trước, con mèo tam thể mà tôi nuôi… có phải do cô g.i.ế.c không?”
Cơ thể Dư Vi bỗng chốc cứng đờ.
Cô ta nhìn sang Lý Thanh, như được tiếp thêm can đảm, ưỡn cổ lên nói:
“Phải thì sao? Ai bảo con súc sinh đó chạy vào phòng trang điểm của tôi làm gì? Tôi vừa giơ tay, nó tưởng tôi cho ăn, liền lại gần dụi đầu vào tôi.”
Cô ta nói càng lúc càng phấn khích:
“Tôi vuốt cổ nó… mềm lắm, như chỉ cần tôi bóp nhẹ là đứt ngay vậy.”
“Tôi chậm rãi siết chặt tay… nhìn nó vùng vẫy trong tay tôi… Cảm giác đó còn sướng hơn cả nhận giải thưởng nữa đó nha~!”
Tôi nhìn cô ta đầy lạnh lùng:
“Vậy đám mèo hoang quanh công ty biến mất… cũng là cô cho người bắt về tra tấn chec?”
Dư Vi giật mình: “Làm sao cô biết…”
Tôi ném một con cá vào mặt cô ta, mặt đầy khinh bỉ rồi quay đi.
Dư Vi nhìn sang biểu cảm của Lục Minh Thâm và Phương Thành An.
Cả hai đều không giấu nổi vẻ chán ghét trên mặt.
Cô ta như bị đ.â.m trúng dây thần kinh, gào lên điên cuồng:
“Ánh mắt đó là sao hả?! Cảm thấy ghê tởm với tôi à?!”
“Mấy người chắc chắn cũng có thú vui biến thái gì đó thôi”
“Mấy người cũng là loại người như tôi, lấy tư cách gì khinh thường tôi?!”
Lục Minh Thâm không buồn đáp lại.
Anh quay sang giúp tôi kiểm tra lại bẫy gà rừng cho ngày mai.
Phương Thành An im lặng rất lâu, rồi nói:
“Tôi cũng nuôi mèo. Mỗi lần đi làm về, nó đều chạy tới dụi đầu vào tôi. Dù có mệt mấy, chỉ cần khoảnh khắc đó thôi, tôi lại thấy cuộc sống đẹp hẳn lên, như có thêm sức sống để cố gắng ngày mai.”
Anh ta dừng lại một chút, rồi nói tiếp:
“Tôi và cô không phải cùng một loại người.”
“Cô đúng là… thật sự khiến người ta thấy kinh tởm.”
Trong phòng livestream, fan yêu mèo như phát điên.
“Kẻ ngược đãi mèo đáng chec!”
“Tôi muốn g.i.ế.c nó! Tôi tức đến phát khóc rồi đây này!”
“Vừa gõ vừa khóc đây. Mèo của tôi đang ngủ ngon bên cạnh, còn có những con mèo nhỏ khác lại bị nó hành hạ tới chec. Má nó, con đó bị bệnh hả?!”
“Tôi khóc thật sự rồi!”
“Chec đi là vừa!”
“Tôi đúng là mắt mù khi từng là fan Dư Vi!”
“Ai phong cho con này danh hiệu ‘con gái quốc dân’ vậy? Phải gọi là ‘kẻ ngược mèo quốc dân’ mới đúng!”