Không ngờ người đàn ông chất phác lương thiện ấy lại bị chính con ruột của mình sát hại. Một ngọn lửa vô danh chợt bùng lên, tôi gần như không thể kiểm soát nắm đ.ấ.m của mình. Cái đồ cặn bã này, vậy mà lại đối xử với cha mẹ ruột của mình như vậy.
Tôi vừa cố gắng kiềm chế cơn thịnh nộ trong lòng, vừa quan sát hắn.
Lưu Đại Thành cách tôi chưa đầy ba mét, thấy bộ dạng suy sụp của tôi, hắn đột nhiên nhếch mép cười.
Nụ cười đó trông vô cùng chói mắt và ngông cuồng, cứ như thể đã nắm chắc phần thắng.
10.
Khoảnh khắc ấy, tôi thừa nhận mình đã hoàn toàn hoảng loạn.
Hiện tại, tôi chỉ dựa vào âm thanh để suy đoán Lưu Đại Thành đã g.i.ế.c cha mẹ ruột của hắn, nhưng lại không thể đưa ra bằng chứng chứng minh suy luận của mình là đúng.
Hơn nữa đến giờ, t.h.i t.h.ể của cha mẹ Lưu Đại Thành vẫn còn là một ẩn số.
Không tìm thấy thi thể, có nghĩa là mọi suy luận đều là lý thuyết suông.
Nghĩ đến đây, tâm trí tôi càng thêm hỗn loạn.
Cảm giác như có hàng trăm con kiến bò trong não, khiến tôi không tài nào bình tĩnh nổi.
Vì quá căng thẳng, tôi vô tình ngắt bản ghi âm đang phát.
Nhưng đúng một giây trước khi đoạn ghi âm bị ngắt, một âm thanh kỳ lạ đột nhiên ùa vào đầu tôi.
Nghe như tiếng đế giày của Lưu Đại Thành cọ xát sàn gạch, hơn nữa âm thanh rất nhớp nháp.
Điều này cho thấy, đế giày của Lưu Đại Thành đã dính phải thứ gì đó.
Mà thứ ấy vừa ẩm, vừa bám dai, không dễ rửa sạch.
Tôi vội ngẩng đầu, lén quan sát đế giày của Lưu Đại Thành.
Hình như trên đế giày đen sì kia thật sự có lấm tấm đất vàng.
Dính, đế giày, đất vàng…
Một tia sáng vụt lóe trong đầu tôi.
Là đất từ mộ cũ.
Lưu Đại Thành đã đến khu mộ tổ.
11.
Rất có thể hai t.h.i t.h.ể còn lại đã bị giấu trong khu mộ tổ của nhà Lưu Đại Thành.
Nghe xong kết quả phân tích âm thanh của tôi, cảnh sát không dám lơ là, lập tức tăng cường lực lượng, chạy đến khu mộ tổ nhà họ Lưu ngay trong đêm.
Quả nhiên, họ đào được t.h.i t.h.ể của cha mẹ hắn tại đó.
Trước những bằng chứng xác thực, dù Lưu Đại Thành có cứng đầu cứng cổ đến mấy cũng phải ngoan ngoãn nhận tội chịu phạt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/chuyen-gia-phan-tich-am-thanh/chuong-4.html.]
Hắn thừa nhận đã tự tay sát hại vợ và cha mẹ mình.
Hai ngày trước, sau khi sát hại cha mẹ, hắn vẫn có thời gian chôn t.h.i t.h.ể họ trong khu mộ tổ.
Riêng đến ngày thứ ba, dưới sự can thiệp mạnh mẽ của tôi, hắn đã phải cuống quýt nhét t.h.i t.h.ể vợ vào tủ phòng tắm.
Ngoài ra, để đánh lạc hướng điều tra, Lưu Đại Thành còn bắt con gái mình giả giọng mẹ qua điện thoại để lừa chúng tôi.
Chỉ tiếc rằng, một bước sai, vạn bước sai.
Dù cho lời nói dối có tinh vi đến đâu thì trước sự thật và chứng cứ cũng sẽ sụp đổ tan tành.
Sau khi chân tướng vụ án được phơi bày, tôi âm thầm chuyển nhà, đổi địa chỉ.
Nhưng đội trưởng Chu lại không có ý định bỏ qua cho tôi.
Anh ấy đưa tôi đến phòng thẩm vấn, dứt khoát nói: "Bạch Ninh, cô đã lừa dối chúng tôi."
"Cô không phải là chuyên gia phân tích âm thanh mà là kẻ thao túng Lưu Đại Thành g.i.ế.c người."
12.
Trong không gian lạnh lẽo, vẻ mặt đội trưởng Chu nghiêm nghị hơn bao giờ hết.
Anh ấy rút một tờ báo cũ từ mười năm trước ra.
Trên báo có đăng một tin tức, tiêu đề là: "Nếu cho tôi một cơ hội nữa, tôi nhất định sẽ ủng hộ em gái mình bỏ học."
Trong khoảnh khắc ấy, mọi ký ức đau đớn tràn về như lũ.
Tâm trí tôi dần dần bị kéo về trận động đất thảm khốc mười năm trước.
Mười năm trước, thành phố này đã xảy ra một trận động đất nghiêm trọng. Lúc bấy giờ, tôi vừa tròn 20 tuổi, còn em gái Bạch Hoan chỉ còn một tháng nữa là thi đại học.
Hôm đó là thứ Hai, Bạch Hoan cứ làu bàu đòi bỏ thi. Con bé nói mình chỉ là đồ ngốc, chẳng phải người có tố chất học hành gì. Cho dù có thi đại học cũng chỉ tự rước nhục vào thân.
Cha tôi không đợi con bé nói hết đã nổi trận lôi đình, giơ tay lên định đánh con bé.
Tôi nhanh mắt nhanh tay kéo em gái chạy ra ngoài, chuẩn bị đưa cô bé về trường.
Suốt dọc đường, em gái cứ nũng nịu: "Chị ơi, em không muốn về trường, em muốn về nhà chơi game."
Lúc ấy, tôi chẳng hề nghĩ ngợi mà từ chối thẳng thừng yêu cầu của con bé, rồi lôi con bé vào trường cho bằng được.
Khi đó, tôi nào hay biết, đó là lần cuối cùng tôi gặp em gái mình.
Hai giờ chiều, động đất ập đến, tất cả các tòa nhà đều rung chuyển dữ dội.
Nhờ phản ứng nhanh nhạy mà tôi và cha mẹ kịp thời chạy thoát khỏi nhà, tránh được một kiếp.
Nhưng em gái lại không may mắn như vậy.
Con bé bị vùi lấp trong đống đổ nát, vĩnh viễn không thể trở về.
Ngôi trường “trăm năm lịch sử” ấy sụp đổ trong tích tắc, không một giáo viên hay học sinh nào sống sót.