Chuyên Gia Phân Tích Âm Thanh - Chương 1
Cập nhật lúc: 2025-06-26 13:30:29
Lượt xem: 301
1.
Hai giờ sáng, tôi bị tiếng thở dốc từ tầng trên làm cho tỉnh giấc.
Lúc này, nhóm chat cư dân cũng náo nhiệt hẳn lên: "Không biết xấu hổ à! Âm thanh lớn thế!"
"Ngày mai con tôi còn phải đi học đấy! Đến bao giờ thì cái loại âm thanh đó mới chịu kết thúc hả?"
Tôi điều chỉnh lại suy nghĩ rồi từ tốn nhắn một câu vào nhóm: "Báo cảnh sát đi. Tầng trên đang có án mạng, hiện tại đã đến giai đoạn p.h.â.n x.á.c rồi."
"Kẻ gây án đang dùng một loại âm thanh khác để che đậy quá trình g.i.ế.c người đấy."
Các cư dân trong nhóm bị lời nói đột ngột của tôi dọa cho giật mình thon thót, nhanh chóng ngừng tranh luận. Nhất thời, nhóm im lặng như tờ. Thấy không có ai phản ứng, tôi đành phải gọi điện báo cảnh sát.
"Alo! Hàng xóm tầng trên chỗ tôi đang g.i.ế.c người."
2.
Rõ ràng là đầu dây bên kia đã khẽ run lên. Hai giây sau, nữ nhân viên trực tổng đài mới hỏi tôi: "Xin hỏi làm sao cô biết hàng xóm tầng trên g.i.ế.c người?"
Tôi bình tĩnh đáp: "Vì tôi là chuyên gia phân tích âm thanh, tôi có thể phân biệt được nguồn gốc thật sự của từng loại âm thanh."
"Vừa nãy tôi nghe được tiếng thở dốc từ tầng trên truyền đến, tiếng thở dốc đó là âm thanh được ghi âm từ trước, trong tiếng thở dốc còn xen lẫn tiếng kêu cứu ngắn ngủi. Tôi nghe thấy nạn nhân đang dùng chút sức lực cuối cùng để cầu xin tha mạng, nhưng không thành."
"Hung thủ là một người đàn ông trưởng thành, thể trạng người này cường tráng, nên mới có thể chế ngự nạn nhân chỉ trong vòng mười giây ngắn ngủi."
"Nạn nhân là một người phụ nữ, giọng nói yếu ớt mềm mại..."
"Tổng hợp lại lời phân tích, tôi cho rằng hàng xóm tầng trên của tôi đã g.i.ế.c vợ của hắn. Tôi đã từng trò chuyện với vợ của hắn trong nhóm chat cư dân, giọng nói của cô ấy cũng yếu ớt mềm mại như vậy..."
Tôi bình tĩnh kể lại kết quả phân tích của mình một cách rành mạch. Giọng nữ ở đầu dây bên kia cũng chuyển từ khó tin sang thừa nhận. Cuối cùng cô ấy bảo tôi đọc địa chỉ, chờ cảnh sát đến.
Cúp máy xong, tôi tiếp tục cẩn thận lắng nghe động tĩnh bên ngoài.
Lúc này, cánh cửa tầng trên đột nhiên "kẽo kẹt" một tiếng mở ra, sau đó lại truyền đến tiếng bước chân "thình thịch".
Dường như người hàng xóm tên Lưu Đại Thành đã xuống lầu, hắn càng lúc càng đến gần tôi.
Có lẽ là hắn đã thấy những lời tôi nói trong nhóm chat. Vì thế mà tiếng bước chân của hắn nghe vô cùng gấp gáp và căng thẳng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/chuyen-gia-phan-tich-am-thanh/chuong-1.html.]
Quả nhiên, giây tiếp theo, cửa nhà tôi bị gõ "thình thịch". Giọng nói sang sảng của Lưu Đại Thành truyền đến.
"Là mày vu khống tao g.i.ế.c người à?"
"Có giỏi thì đưa chứng cứ ra đây cho tao xem!"
3.
Tất cả đèn trong nhà đều được bật sáng, nhưng tôi vẫn cảm thấy một luồng khí lạnh ập đến.
Tôi cuộn tròn trên ghế sofa, không dám tiếp lời. Lòng không ngừng cầu nguyện cảnh sát nhanh chóng đến nơi.
Giữa tôi và Lưu Đại Thành chỉ cách nhau một cánh cửa, cơn giận dữ của hắn gần như đã mất kiểm soát. Hắn bắt đầu dùng chân đạp mạnh vào cửa, định ép tôi ngoan ngoãn đi ra. Nhưng nếu ra ngoài vào lúc này chẳng khác gì tự nộp mạng. Để không bị quấy rầy, tôi chỉ có thể bịt chặt tai mình lại.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút. Không biết qua bao lâu, bên ngoài mới dần dần yên tĩnh trở lại. Lưu Đại Thành thấy mình tự chuốc lấy nhục nhã, dứt khoát nhấc chân bước lên cầu thang quay về nhà.
Hai phút sau, một loạt tiếng gõ cửa có nhịp điệu lại vang lên. Lần này là cảnh sát. Họ lịch sự hỏi tôi đã xảy ra chuyện gì. Tôi tường tận kể lại những gì mình đã nghe được.
Cuối cùng, tôi dẫn cảnh sát lên lầu.
Lưu Đại Thành vừa mở cửa, thấy mấy cảnh sát nghiêm nghị đứng trước mặt, ánh mắt hắn lập tức thay đổi.
Hắn run run khóe môi: “Các đồng chí cảnh sát, cô ta cố tình vu khống tôi g.i.ế.c người để hãm hại tôi đấy ạ!"
"Tôi nhát gan thế này, làm sao có thể g.i.ế.c người được?"
"Nói trước nhé, nếu các anh không tìm được bằng chứng chứng minh tôi g.i.ế.c người thì các anh phải bắt con đàn bà c.h.ế.t tiệt này công khai xin lỗi tôi."
4.
Lưu Đại Thành nghiến răng nghiến lợi nói xong, cố gắng thể hiện mình là người vô tội.
Trong lúc đó, các cảnh sát lần lượt kiểm tra từng ngóc ngách trong căn hộ của hắn.
Cuối cùng, tôi thấy họ liếc nhìn nhau, rồi sải bước đi về phía cửa.
"Chúng tôi không phát hiện bất kỳ điều gì bất thường."
Lưu Đại Thành nghe thấy câu này thì thở phào nhẹ nhõm, hắn bắt đầu vừa khóc vừa kể lể hành vi xấu xa của tôi: "Ả đàn bà c.h.ế.t tiệt này! Nửa đêm không ngủ mà vô cớ gây chuyện, nói tôi g.i.ế.c người trong nhóm chat cư dân."
"Đồng chí cảnh sát, đây là vu khống trắng trợn, các anh phải giúp tôi đòi lại công bằng chứ!"