“Xin đừng lúc nào cũng đem hai chữ yêu nữa. Bây giờ chỉ thấy châm chọc mà thôi.”
Cuối cùng, phán quyết của tòa vẫn đưa theo đúng yêu cầu của .
Trong quá trình xét xử, Đỗ Hàng từng thử tranh giành quyền nuôi Thước Thước.
thể cam kết sẽ cắt đứt với con Kiều Dĩnh.
Hơn nữa, Thước Thước cũng chủ động chọn sống cùng , vì quyền nuôi c.o.n c.uối cùng vẫn thuộc về .
Ngày chính thức tất thủ tục ly hôn, đưa cho một thẻ ngân hàng.
“Sau tiền cấp dưỡng cứ chuyển đây. Không việc cần thiết thì đừng liên lạc nữa.”
Đỗ Hàng run rẩy cầm lấy thẻ, giọng khàn đặc:
“Tân Vũ, em thể lạnh lùng đến ?”
bình thản đáp:
“Tình cảm giữa chúng tiêu hao sạch từ lâu .”
“Người thật sự tuyệt tình, — mà là , từ ba năm .”
Anh lắc đầu, cố chấp phủ nhận:
“Không . Trong lòng vẫn luôn em và Thước Thước.”
“Anh chỉ vì sợ em suy nghĩ nhiều…”
hỏi ngược :
“Vậy mỗi đưa con họ chơi, từng nhớ đến con ? Có từng cảm thấy day dứt ?”
Đỗ Hàng cúi đầu, im lặng .
Dù thể vượt ranh giới, thì tinh thần cũng quá xa.
Nếu , nụ rạng rỡ trong những bức ảnh giải thích thế nào?
Vài ngày , vô tình gặp một đồng nghiệp cũ của Đỗ Hàng.
Cô kể cho chuyện ở chuyến du lịch tập thể tại Hải Nam:
“Chồng cô chăm em dâu kỹ lắm.”
“Nhiều lúc đầu còn tưởng họ là vợ chồng cơ.”
“Phụ nữ , sống tỉnh táo. Đừng chỉ lo cho gia đình, nếu khác sẽ chen lúc nào chẳng .”
nhạt:
“Cảm ơn chị nhắc. ly hôn với .”
Nửa tháng , căn nhà bán xong. Theo tỷ lệ góp vốn ban đầu, Đỗ Hàng lẽ chia ba trăm nghìn.
vì khoản tiền từng chuyển cho Kiều Dĩnh vẫn , chỉ chuyển cho hơn tám vạn.
Thế nhưng dùng đến, mà trả ngược bộ cho , coi như bù đắp cho ba năm nợ con .
Anh còn dặn nếu thời gian thì dẫn Thước Thước chơi nhiều hơn.
Sau đó lâu, công ty chuyện, đ.á.n.h giá vấn đề về đạo đức cá nhân, lập tức giáng chức xuống nhân viên thường, lương chỉ còn bảy nghìn một tháng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/chuyen-du-lich-khong-danh-cho-vo/8.html.]
Không còn tài sản nào khác, buộc dọn ngoài thuê nhà sống cùng .
điều kiện thuê trọ quá kém, hồi phục , ai chăm sóc, nên khó thích nghi.
Đỗ Hàng tìm đến Kiều Dĩnh, hỏi liệu thể đưa về nhà cô ở nhờ một thời gian .
Kiều Dĩnh xong liền lộ rõ vẻ chán ghét, từ chối ngay tại chỗ.
Đỗ Hàng nổi giận cãi với cô :
“Mấy năm nay chuyển cho cô bao nhiêu tiền, chẳng lẽ thể chăm sóc một chút?”
Kiều Dĩnh hừ lạnh, ánh mắt khinh miệt:
“Tiền là tự nguyện đưa.”
“Bây giờ thì ? Mỗi tháng còn trả tiền nuôi con, khi nuôi còn nổi.”
“Anh lấy tư cách gì yêu cầu chăm sóc ?”
Từ đó, còn liên lạc với cô nữa.
Tìm đến tận nhà mới , phụ nữ đó lặng lẽ bán nhà, dắt Đỗ Chí Thần bỏ theo một ông chủ giàu .
Gia đình họ Đỗ trong chốc lát mất sạch hai đứa cháu nội.
Mẹ ngày nào cũng , sức khỏe ngày càng sa sút.
Chỉ đến lúc hàng tháng đón Thước Thước về chơi, tinh thần bà mới khá hơn đôi chút.
Những chuyện đều do chính Đỗ Hàng tìm đến kể , kèm theo lời xin chân thành.
“Tân Vũ, xin . Anh thật sự là đồ khốn.”
“Anh từng hứa với Tiểu Bằng sẽ chăm sóc con Kiều Dĩnh, nghĩ rằng họ sẽ ở .”
“Không ngờ cô chỉ là kẻ coi tiền hơn tất cả.”
“Chỉ em mới từng thật lòng đối xử với gia đình . Không … chúng còn cơ hội ?”
, giọng bình tĩnh:
“Có những vết nứt, một khi xuất hiện thì vĩnh viễn thể lành .”
Không còn ràng buộc bởi gia đình, công việc của tiến triển thuận lợi.
Chỉ vài tháng , thăng chức trưởng phòng, lương tăng gấp đôi.
dọn khỏi nhà bố , mua một căn hộ ba phòng gần đó —
tiện qua chăm sóc, giữ gian riêng.
Mỗi dịp lễ tết, dẫn bố và Thước Thước du lịch khắp nơi, cuộc sống nhẹ nhõm và tự do.
Mẹ thấy sống một , ngày nào cũng lo lắng tìm mai mối.
đều từ chối.
Bảy năm hôn nhân khiến đ.á.n.h mất bản .
Bây giờ, chỉ tìm chính , để cuộc sống một nữa rực rỡ.
Còn chuyện hôn nhân — cứ để thuận theo duyên phận.
()