Nó nhíu mày, khó chịu :
“Mẹ , con mà, ngân sách của con phần , cứ hiểu ?”
“Mẹ tự vay tiền , nếu tự mua vé máy bay thì con sẽ cân nhắc cho cùng.”
sớm đoán sẽ từ chối.
đỏ hoe mắt, sang chồng, khẽ giọng cầu khẩn:
“Tần Minh… thể cho em mượn ba vạn tệ ? Em thật sự cùng .”
Tần Minh đáp.
Anh chỉ rút điếu thuốc từ túi , châm lửa im lặng hút.
Rõ ràng chẳng bỏ một xu cho .
Trong mắt , vắt cạn giá trị.
sinh cho một đứa con gái, nuôi nó thành tài.
Bây giờ khi con đậu Thanh Hoa, cũng hết vai trò.
Đối với , giờ tiêu một đồng cũng là phí phạm.
Lúc , chồng bưng một đĩa dưa hấu cắt từ bếp .
Bà cắn một miếng, lập tức nhăn mặt nhổ thùng rác:
“Ôi chao ôi, mặt ai đó mà dày như vỏ dưa hấu nhỉ.”
“Muốn mượn ba vạn? Mày tiền trả ? Rồi mày lấy gì mà trả?”
“Cái chân què như mày mà rời khỏi cái nhà thì c.h.ế.t đói sớm thôi!”
nghẹn trong lòng, khó thở đến mức hít sâu một .
Nhiều năm qua, chuyện tổn thương dây thần kinh chân do tai nạn sản khoa vẫn luôn là điều cấm kỵ trong nhà.
Mọi luôn cố tỏ coi như bình thường, sợ nhắc đến sẽ tổn thương.
Vậy mà giờ, khi con gái thi đậu đại học, họ hề kiêng dè mà thẳng tay xát muối vết thương cố giấu suốt bao năm.
Trước khi sinh con, từng công việc định, đang trong thời kỳ thăng tiến.
khi sinh con, vì bác sĩ gây mê đ.â.m nhầm vị trí, liệt nửa .
liệt giường suốt nửa năm mới dần hồi phục cảm giác.
Thế nhưng, chân trái từ đó trở nên tàn tật vĩnh viễn.
Công việc tan tành, đành ở nhà chăm con.
Khi con lớn lên, từng .
Tần Minh bảo ở nhà dạy dỗ con thật .
Anh :
“Chỉ cần nuôi dạy con thành tài, em chính là công thần lớn nhất trong nhà. Chuyện kiếm tiền cứ để lo.”
Vì suốt những năm qua, dồn hết thời gian và tâm huyết chuyện học hành của con gái.
Hiểu Đồng đứa thông minh xuất chúng.
Ban đầu nó học hành còn kém.
Là hỏi han đủ thầy giỏi, tằn tiện từng đồng để cho nó học thêm, luyện thi.
Thế mà trong mắt con, tất cả đều đáng một xu.
Nó chỉ nhớ:
Tiền học thêm là do ba nó đưa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/chuyen-du-lich-cuoi-cung/chuong-2.html.]
Snack và đồ ăn vặt là ông bà nội cho.
Người luôn khen nó là dì Phương.
Nghĩ đến đây, khỏi cay đắng bật tự giễu.
Vừa lúc , chồng buông lời cay nghiệt, Tần Hiểu Đồng sang liếc chân trái của , giọng mỉa mai chút kiêng nể:
“Mẹ , con chê bai gì … nhưng tàn tật việc , thật sự con mất mặt.”
“Mẹ bạn bè con , tụi nó là công chức, nhân viên cao cấp. Ai như ăn bám ở nhà gì. Nói thật, kiểu như là kiểu con xem thường nhất.”
“Dì Phương tuy học đại học, nhưng ít còn công xưởng, tự lo cho bản . Mẹ gì hơn dì ?”
“Đừng tưởng nuôi con hơn mười năm mà bắt con ơn. Mấy chuyện đó, thuê giúp việc là !”
từ lâu…
Con bé thương .
khi chính tai nó thốt từng lời như thế, trái tim vẫn thắt .
hít sâu một , tự nhắc bình tĩnh.
Sau đó, lạnh lùng hỏi nó:
“Người giúp việc? Một giúp việc thể dạy con đậu Thanh Hoa ?”
Tần Hiểu Đồng liếc mắt lườm , nhún vai lạnh:
“Thôi ơi, con cãi với .”
“Mẹ chỉ cần một điều: là của sinh viên Thanh Hoa là đủ . Bao mơ còn cái danh đó .”
Lúc … c.h.ế.t tâm.
từng nghĩ, m.á.u mủ tình thâm vẫn là thứ thiêng liêng.
Nếu con bé còn một chút lương tri, sẽ cảnh báo nó đừng châu Phi.
Dù gì nó cũng là đứa con mang nặng đẻ đau suốt mười tháng…
Có lẽ, sẽ cho nó một con đường sống.
…
Hết đến khác, nó cứ xé nát lòng , cứ dẫm đạp thương tiếc.
Một con sói mắt trắng như , sẽ tôn trọng lựa chọn của nó để nó tự chịu lấy phận của .
Buổi tối, ngoài một lát.
Trở về nhà, cầm theo 10 vạn tệ vay từ bạn , đưa cho Tần Hiểu Đồng, nhẹ giọng :
“Con yêu, 100.000 tệ đây. Con thể giúp mua vé máy bay ?”
Nghe tiền, Tần Minh lập tức sa sầm mặt, nghi hoặc quát lên:
“Dương Đình Đình, 10 vạn ở ? Có tiền riêng cô giấu bấy lâu đấy?”
cố nặn nụ lấy lòng:
“Sợ thiếu tiền chi tiêu nên em mượn bạn. Dù gì cũng đủ để cả nhà ăn ngon thêm vài bữa.”
Nghe mượn tận từng tiền, Tần Minh bỗng nổi đóa, bật dậy như điện giật:
“Cô điên ? Vay từng tiền chỉ để tiêu xài? là đồ phá của!”
“Mau đem tiền trả , đừng theo tụi châu Phi nữa, ở nhà trông nhà là !”
mặc kệ , sang nắm lấy tay Tần Hiểu Đồng, năn nỉ:
“Mẹ thật sự . Mẹ chụp ảnh chung với con, đăng lên mạng khoe với bạn bè…”
Nghe nhắc đến chuyện chụp hình đăng mạng, Tần Hiểu Đồng lập tức tỏ rõ vẻ chán ghét:
“Mẹ, con thấy cứ lời ba mà ở nhà . Chân què, ngoài bất tiện, chụp ảnh cũng nữa.”