CHUYỆN CŨ - 2

Cập nhật lúc: 2025-12-21 12:50:38
Lượt xem: 25

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1qV8ebRetO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ta kiêu ngạo : “Phụ lợi hại như , ai dám bắt nạt con?”

 

Phụ liền bật , ngượng.

 

🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺

Từ đó về , ngày nào cũng chạy tới Ngự Thư Phòng chờ phụ , thời gian đợi phần nhàm chán, thêm thỉnh cầu của công chúa, liền dẫn nàng theo trò chuyện cho đỡ buồn.

 

Đáng ghét ở chỗ, bệ hạ vẫn lời, thường xuyên chạy ngoài chơi.

 

Ta chất vấn: “Bệ hạ hứa với sẽ tự phê tấu chương ?”

 

Bệ hạ rụt rè đáp: “Thừa tướng trẫm tiên cứ học, đợi lớn mới tự phê.”

 

Trong lòng bỗng nảy một ý nghĩ, phụ là gian thần, mà gian thần thì quyền thế, quyền thế tự nhiên từ tay hoàng đế mà , chẳng lẽ phụ chính là bệ hạ để tâm triều chính ?

 

Ta cảm thấy quả thật là một tiểu cô nương thông minh, thiên phú của phụ .

 

thấy bệ hạ phần đáng thương.

 

Vì thế nghĩ, phụ lấy của bệ hạ thứ gì, là nữ nhi thì nên ông bù đắp mới .

 

Thế là trong đội ngũ của và công chúa, liền thêm một bệ hạ.

 

Ba chúng ở trong cung quậy đến gà bay ch.ó chạy, gây ít chuyện.

 

Dĩ nhiên, phần lớn đều là gây , công chúa chỉ run giọng khuyên can, bệ hạ thì gan hơn một chút, chỉ là rốt cuộc vẫn là trẻ con, mơ mơ hồ hồ đang gây họa.

 

Chán thật, bọn trẻ trong cung , vô vị đến thế.

 

3

 

Đến cuối năm, cuối cùng cũng về phủ gặp phụ và mẫu , khi rời cung, công chúa và bệ hạ đều mắt ngấn nước, cứ như sẽ nữa, đành hứa mang quà về cho họ, hai mới chịu thôi dính .

 

Phụ tự đến đón , vốn nghĩ mẫu sẽ vui khi gặp , ngờ thấy , ngơ ngác hỏi: “Mẫu , chẳng lẽ chê nữ nhi mập lên ?”

Mẫu bật trong nước mắt, mắng là nha đầu c.h.ế.t tiệt, mắng xong thấy đầu năm chữ “c.h.ế.t” may, liền sang nhổ mấy cái cho qua.

 

Đêm giao thừa , ngủ chung với mẫu , lâu ở gần bà như , dịu dàng đến mức khiến thấy quen, chợt nhớ đến sự khác thường của phụ khi đưa tiến cung, trong lòng hoảng hốt, chẳng lẽ phụ mẫu đưa nơi khác, mà còn kịp từ biệt công chúa và bệ hạ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/chuyen-cu/2.html.]

 

Ta thử thăm dò, bắt chước giọng run run của công chúa : “Mẫu , nữ nhi rời xa .”

 

Theo quan sát của , cung nữ dễ mềm lòng với giọng điệu , dùng với mẫu hẳn cũng hiệu quả.

 

Quả nhiên mắt mẫu đỏ lên, bà ôm chặt , nghẹn giọng gọi: “Niếp Niếp, Niếp Niếp của .”

 

Âm thanh giống như thở dài, khiến lòng cũng chùng xuống.

 

Sáng hôm , mẫu tiễn cửa, phụ khoác vai bà mới để bà ngất tại chỗ, đến lúc mới mơ hồ hiểu, sinh ly t.ử biệt quả thật là chuyện đau khổ nhất đời, mẫu đến tan nát cõi lòng, cũng buồn theo.

 

vẫn , phụ dỗ dành xong mẫu liền tự đưa hồi cung, đường ông nghiêm túc với : “Niếp Niếp, phụ nhất định sẽ đón con về.”

Ông trịnh trọng, giống như đang bàn chuyện quốc gia đại sự, chứ với một đứa trẻ.

 

Ta hỏi: “Phụ , là gian thần ?”

 

Phụ khựng , hỏi ngược: “Niếp Niếp cảm thấy phụ là gian thần ?”

 

Ta nghiêm túc đáp: “Phụ .”

 

Phụ mỉm hỏi: “Vì ?”

 

Ta nghĩ một lúc : “Phụ thương nữ nhi, nhưng vẫn đưa nữ nhi tiến cung, nếu phụ là gian thần, chuyện bản thích, nếu là gian thần, hẳn để chuyện đều theo ý mới đúng.”

 

Phụ xoa đầu , : “Niếp Niếp thật thông minh.”

 

Trong lòng đắc ý, là tiểu thư tướng phủ, đương nhiên thông minh như mới .

 

4

 

Thời gian thấm thoắt trôi qua bốn năm, mười bốn tuổi, trong cung đưa tới cho bệ hạ một vị bạn mới, lớn hơn vài tuổi, ban đầu chỉ nghĩ giống như năm xưa, đều là mời cung, mới ruột của bệ hạ, hơn nữa còn là tự xin cung.

 

Ta phục , một phần vì trong mắt , và những đứa trẻ trong cung dường như chẳng khác mấy, phần khác là vì quản bệ hạ học hành quá nghiêm, khiến bệ hạ thường xuyên vắng mặt trong “cuộc tụ họp ba ” của chúng .

 

Hắn dẫn bệ hạ sách, liền cùng công chúa chơi ở một bên, bệ hạ chúng mà thèm thuồng, đến hôm từ tìm một con chuồn chuồn tre, cùng bệ hạ chơi vui vẻ, và công chúa bên cạnh mà giả vờ khinh thường.

 

Loading...