CHUYỆN CŨ - 1

Cập nhật lúc: 2025-12-21 12:50:14
Lượt xem: 17

1

 

Phụ là thiên hạ nhất gian thần, danh tiếng đến mức nếu một ngày ông thất thế, chỉ riêng nước bọt của dân chúng phố Chu Tước cũng đủ dìm c.h.ế.t ông.

 

🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺

Ta thường hiểu, phụ quyền thế, mưu lược hơn , vì nhất định những chuyện khiến thiên hạ khinh miệt như , nhưng ông hiếm khi trả lời, chỉ xoa đầu , trong mắt là thứ cảm xúc phức tạp khiến bối rối suốt nhiều năm.

 

Ta cũng nghĩ nữa, chỉ an tâm nữ nhi ngây thơ vô tà của phụ , tiểu thư nhỏ của tướng phủ.

 

Năm mười tuổi, tiên đế băng hà, ấu đế sự ủng hộ của phụ đăng cơ, ngoại thích của ấu đế một thời hưng thịnh, dần sinh lòng kiêng kỵ với phụ , trong ngoài triều đình đều âm thầm bài xích.

 

Rồi một ngày, phụ hồi phủ với thần sắc suy sụp, đó là đầu tiên từ khi chuyện, thấy ông thất ý đến .

 

Ông tựa đầu hõm cổ , thấp giọng lẩm bẩm: “Niếp Niếp, vì bọn họ chịu buông tha cho chúng ?”

 

Ngày hôm , phụ khôi phục dáng vẻ ý khí phong phát như thường, sự sa sút đêm qua dường như từng tồn tại, chỉ khác một điều là khi lên triều, ông hôn lên đỉnh đầu thật lâu, mỉm : “Niếp Niếp nhà hai xoáy tóc, nhất định thông minh phúc.”

 

Không lâu khi phụ triều, trong cung đến đón , rằng trong cung một vị công chúa cần một bạn , vị công chúa , là một công chúa lặng lẽ, sủng ái.

 

Trước khi rời phủ, mẫu mắt đỏ hoe, dịu dàng chỉnh y phục cho hết đến khác, dịu giọng bảo đảm sẽ sớm đến đón về, chỉ mơ hồ gật đầu.

 

Công chúa nhát gan, rời nhà quen, coi nàng là nguyên nhân khiến tiến cung, nên ngày ngày đều tỏ khó chịu với nàng, cung nhân dám đắc tội , nàng thì hiền lành, uất ức để bắt nạt, giống như một tiểu tức phụ.

 

Một đêm nọ, nhớ phụ mẫu , trốn trong chăn thút thít, công chúa chuyện gì, hiếm hoi chạy đến tìm , khéo bắt gặp.

 

Ta đến nấc lên, thấy mất mặt, liền hung dữ đuổi nàng , nàng chui trong chăn, giúp lau nước mắt.

 

Cuối cùng cũng thấy ngại khi một “túi ” như nàng, liền lau nước mắt, vỗ vai nàng : “Từ nay che chở cho ngươi.”

 

Công chúa ngơ ngác gật đầu.

 

Ta là tiểu thư tướng phủ, , từ đó về thường nàng răn dạy những cung nhân coi thường nàng, thậm chí còn giúp nàng bài tập thầy dạy.

 

Có một nàng ngã từ thang xuống, đỡ cho nàng, khuỷu tay trầy tím cả mảng, thấy gì nghiêm trọng, nàng sợ đến lớn, rằng từng thấy ai thương nặng như .

 

Ta nghĩ nàng quá yếu đuối, nhưng khi mẫu tin ngã mà cung thăm, bà còn dữ hơn nàng nhiều, mẫu phụ thể, cũng mặt mũi đến gặp , còn thì cảm thấy phụ cố gắng hết sức, khiến mẫu mắng thiên vị.

 

2

 

Lần gặp phụ là ở ngoài Ngự Thư Phòng, khi bệ hạ chỉ là một đứa trẻ sáu tuổi, thể xử lý nổi triều chính, mỗi ngày ở trong Ngự Thư Phòng bệ hạ phê duyệt tấu chương đều là phụ .

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/chuyen-cu/1.html.]

Ta chuyện từ miệng khác, liền một mạch chạy tới Ngự Thư Phòng, lén ngoài cửa chờ, chỉ mong gặp phụ một .

 

Không đợi phụ , đợi bệ hạ.

 

Bệ hạ quả thật là một đứa trẻ, vóc chỉ cao hơn thắt lưng một chút, rõ ràng là lén chạy ngoài, bên ngay cả một cung nhân cũng .

 

Bệ hạ ngây thơ mở miệng hỏi: “Tỷ tỷ ở đây gì?”

 

Ta mấy vui vẻ đáp: “Ta đang đợi .”

 

Bệ hạ hỏi: “Tỷ tỷ đợi ai?”

 

Ta : “Người bệ hạ phê duyệt tấu chương.”

 

Bệ hạ lúc mới bừng tỉnh: “À, là thừa tướng.”

 

Trong lòng cảm thấy bệ hạ lười ngốc, tấu chương của ngày nào cũng để phụ thì thôi, đến cả dáng vẻ cũng chịu cho đủ, còn chạy ngoài chơi như thế.

 

Ta bắt đầu nghiêm túc dạy dỗ: “Bệ hạ, phu t.ử dạy , chuyện của tự ?”

 

Bệ hạ ngẩn một lát, lắc đầu.

 

Ta thầm nghĩ, quả nhiên trong hoàng gia đều là lười biếng, đến đạo lý đơn giản như cũng ai dạy.

 

Ta tận tình khuyên nhủ: “Ta cho bệ hạ , tấu chương tự phê, thừa tướng cũng cần nghỉ ngơi, lâu gặp nữ nhi đáng yêu của .”

 

Bệ hạ quả nhiên là một kẻ ngốc, chỉ ngơ ngác gật đầu.

 

Phụ phụ tá một vị quân chủ như , khỏi bắt đầu lo lắng cho ông.

 

Hôm đó cuối cùng cũng đợi phụ , khi ông bước khỏi Ngự Thư Phòng, rõ ràng ngờ sẽ ở đó, nhất thời thất thố: “Niếp Niếp?”

 

Ta chạy tới ôm lấy chân phụ : “Là con.”

 

Phụ bế lên, buồn bất đắc dĩ: “Sao chạy tới đây?”

 

Ta ủy khuất đáp: “Vì phụ đến thăm con.”

 

Phụ thể biện giải, chỉ đành hỏi: “Có ai bắt nạt Niếp Niếp ?”

 

Loading...