7
một nữa đăng đoạn video bóc trần sự thật lên mạng.
Lần còn bổ sung thêm một phần nữa – những hành vi đê tiện của cha nuôi Diệp Mãn Mãn.
Đã mưa gió lay động, thì cứ để cơn bão cuốn đến dữ dội hơn !
“Thực với cha nuôi của Diệp Mãn Mãn chẳng mấy thiết. Dù ép sống cuộc đời của Diệp Mãn Mãn ba năm, nhưng thời cấp ba ở ký túc xá, nghỉ hè thì thêm ở thị trấn để kiếm tiền sinh hoạt, chỉ dịp nghỉ đông mới trở về nhà.”
“Đó là một gia đình khiến nghẹt thở. “Cha nuôi là một kẻ nghiện rượu vô tích sự, giỏi nhất là phát điên khi say và đánh vợ. Hắn cầm d.a.o chém, dùng chân đạp, tay tàn bạo, cuối cùng đánh đến mức vợ bỏ , ai chịu sống với . Sau đó nhặt một đứa bé gái, chính là em gái song sinh của – Diệp Mãn Mãn.”
“ hàng xóm kể, từ nhỏ em gái lên núi chặt củi, xuống ruộng trồng rau, nhóm lửa nấu cơm, nuôi gà nuôi vịt. dù nó hiểu chuyện như , cha nuôi uống say vẫn đánh đập nó, đổ rằng học hành tốn tiền.”
“Chắc nó mơ cũng thoát khỏi địa ngục trần gian . Sau khi cha ruột đón nó về nhà, ác mộng đó đổ lên đầu . Nếu vì học nội trú, ít khi về nhà, lẽ đánh c.h.ế.t .”
kéo áo lên, để lộ cánh tay và lưng chi chít những vết sẹo cũ.
Nhìn ống kính đang video, nước mắt thể nào kiềm .
“Chỉ là nghỉ đông về nhà thôi, mà cơ thể mang đầy thương tích như . dám tưởng tượng em gái ở ngôi nhà ác mộng suốt mười lăm năm, thì nó còn bao nhiêu vết thương?
“Nếu vẫn cho rằng đập đầu đến hoang tưởng, thì xin hãy thể Diệp Mãn Mãn, xem nó bao nhiêu vết sẹo thể xóa nhòa?”
Lần siết chặt điện thoại trong lòng bàn tay, cho Cố Phi Phàm cơ hội xóa video nữa.
Anh chằm chằm những vết thương tay , vẻ mặt sửng sốt, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy.
💌Bạn đang đọc truyện của nhà: Cần 1 ly cafe mỗi ngày 💌
💓Hãy vào trang mình để thưởng thức thêm nhiều truyện khác nữa nhé!💓
rạp giường bệnh, thấy ánh mắt trừng lớn vì sốc hả hê, cay đắng.
“Cố Phi Phàm, mấy vết thương ... cũng là do ‘tâm thần định’, tự tưởng tượng , cố tình bôi nhọ cha và cha nuôi Diệp Mãn Mãn ?”
Môi run bần bật vì tức giận, ngón tay run rẩy chạm nhẹ lưng nhưng chạm mà dám.
“Chuyện … là ai ?!”
nhớ những tháng ngày đánh đập, lục phủ ngũ tạng như nhói đau, nước mắt thể kìm , giọng nghẹn ngào đầy tức tưởi:
“Còn ai đây nữa? Chẳng là tự tưởng tượng ? Ai bảo đầu óc đập đến ngu ngốc, bệnh nặng khiến thất vọng thế cơ chứ?
“Trong ngăn kéo đầu giường còn thuốc chữa bệnh tâm thần đấy, mau lấy ép uống !”
thấy Cố Phi Phàm lộ rõ vẻ hối hận và đau lòng tột độ.
Cổ họng động đậy mấy , ba chữ “ xin ” mắc kẹt nơi cổ, thế nào cũng trở nên vô nghĩa và bất lực.
Niềm tin của như sụp đổ mắt.
Mắt đỏ hoe, thốt lên: “Niệm Niệm, sẽ để em một đối mặt nữa, thề đấy!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/chung-toi-la-song-sinh/chuong-4.html.]
---
8
“Vậy ?” bất ngờ bật .
“Đêm Giao thừa ba năm , gọi một cuộc điện thoại cầu cứu cho . Khi đó, cha nuôi đánh suýt chết, còn đường lui, duy nhất nghĩ đến là , thanh mai trúc mã từng thề sẽ bảo vệ cả đời.”
Ánh mắt Cố Phi Phàm trở nên mơ hồ: “Anh … nhận cuộc gọi nào cả. Sao em nhắn tin WeChat cho ?”
nên nên .
Sau khi cha ruột từ bỏ, bộ tài khoản xã hội của WeChat, QQ đều khóa vì mã xác minh điện thoại. Số đó từ lâu ông đưa cho em gái dùng . chỉ còn chiếc điện thoại cũ kỹ như máy già của em gái mà thôi.
Cố Phi Phàm bỗng : “Anh nhớ … đúng là đêm Giao thừa đó, nhận một cuộc gọi từ lạ. Người đó thương, tiền mua thuốc, mượn năm mươi tệ. em thiếu năm mươi tệ ? Anh tưởng là lừa đảo… nên, đó thật sự là em ?”
nhạt: “Phải, chính là đó. Đêm Giao thừa năm đó, vì nấu cơm tất niên nên cha nuôi đánh suýt chết, sốt cao hạ, chẳng lấy một viên thuốc hạ sốt kháng sinh. tuyệt vọng gọi cho , còn thì thần kinh, điên ?”
“Cố Phi Phàm, khi tuyệt vọng nhất, giúp đỡ, mà khi cố gắng phản kháng, hùa theo khác hại . Dù là cha che mắt, nhưng chọn tin họ, chứ tin . Giờ thì ? Dựa cái gì mà sẽ để một nữa? Anh thấy xứng đáng ?”
chỉ tay phía cửa phòng bệnh: “ mong gì ở nữa. Tự cứu còn hơn là trông đợi khác. chỉ mong tránh xa thế giới của , đừng phá đám, đừng phiền . Biến!”
Cố Phi Phàm dám thẳng mắt .
Anh lảo đảo, thất thần rời .
cứ nghĩ cái tên chỉ giỏi phá đám cuối cùng cũng biến khỏi đời .
Không ngờ nửa tiếng , Cố Phi Phàm xông , mặt đầy tức giận.
Anh gầm lên:
“Niệm Niệm, lừa vui lắm ?
“Cố tình khiến áy náy, cảm thấy với cô, thế là vui lắm ?”
Ánh mắt như thể một kẻ dối trá thể cứu vãn, thất vọng .
còn thất vọng hơn nhiều.
Vừa mới thề thốt sẽ để cô độc nữa cơ mà?
Anh tưởng những lời chỉ là gió thoảng mây bay ?
quả nhiên thể bất cứ ảo tưởng nào về nữa.
Cảm giác tuyệt vọng đến tận cùng, đau đớn bao.