Chúng Ta Không Phải Cưới Trước Yêu Sau Sao? - Chương 9
Cập nhật lúc: 2025-11-16 08:39:00
Lượt xem: 37
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/7plRyu7d5c
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Phó Bách Thanh uống rượu, lỗ tai hồng hồng, tựa đầu vào cổ cọ cọ.
bóp cằm : "Phó Bách Thanh, cầu xin em kết hôn với à?"
Phó Bách Thanh chăm chú nhìn , nóng phun lên cổ : "Sao vậy?"
"Anh yêu em à?"
"Ừm."
"Từ khi nào?"
Phó Bách Thanh cười đến mức bả vai run lên: "Cô chủ, thích em còn đồng ý xếp hàng mua trà sữa cho em à?"
Đột nhiên câu chuyện về mùa hè nóng bức năm đó.
Ngoài cửa sổ tiếng ve kêu rộn ̀ng.
Cục tẩy cách cửa sổ bay một vòng đập vào lưng Phó Bách Thanh.
Cậu thiếu niên xoay người, nhìn thấy cô gái xinh đẹp kiều diễm dựa vào tường, bướng bỉnh nói: "Trà sữa trân châu, 30% đường, mua sai một chút thì cậu coi chừng đó."
Các học sinh nữ xung quanh cười khúc khích.
Phó Bách Thanh nhíu mày nhặt lên cục tẩy mùi ô mai.
Đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve mặt ngoài, trong khí ẩn hiện mùi hương.
Cô chủ đáng yêu quá, muốn cô ấy trở thành vợ của mình.
Chính văn hoàn.
*
Phiên ngoại nam chính.
Năm Phó Bách Thanh lên cấp ba, viện trưởng cô nhi viện dùng đủ mọi cách, nhờ bạn bè để giúp Phó Bách Thanh có một slot vào trường cấp ba tư nhân.
Bạn cùng tuổi của ̀n tật cũng học tốt, đã làm từ lâu.
Đương nhiên Phó Bách Thanh trở thành tia hi vọng của toàn cô nhi viện.
Trước khi học, viện trưởng gọi vào văn phòng...
Đó là phòng xi măng kiểu cũ hoang ̀n.
Chỉ mưa một chút thì gạch nóc sẽ rơi xuống.
Ông viện trưởng lấy một xấp tiền lẻ từ ngăn kéo rỉ sét, chỉ mấy tệ cẩn thận, kỹ càng nhét vào tay Phó Bách Thanh.
"Con trai, học cần tốn nhiều tiền, đừng tiết kiệm."
Đến nay Phó Bách Thanh còn nhớ rõ cảm giác nắm chặt tiền lẻ trong tay và ánh mắt đục ngầu của viện trưởng.
Anh mang theo kì vọng của viện trưởng đến trường cấp ba tư thục .
Ngày đầu tiên nhập học, đã chú ý đến cô gái ngồi ở cuối phòng học.
Trong sáng, xinh đẹp giống như thiên sứ trắng nõn, tinh khiết trong giáo đường ở cô nhi viện hoang ̀n.
Cô ngẩng đầu tò mò nhìn .
Ánh mắt trong veo khiến lần đầu tiên trong lòng Phó Bách Thanh cảm thấy khác lạ.
Anh cụp mắt xuống, tránh ánh mắt của Tô Nghệ Khanh.
Không phải là tự ti mà xuất phát là bản năng chống đối kẻ có tiền.
Nhìn qua, sự tồn ̣i của cô gái đó như vây quanh mặt trăng.
Có rất nhiều học sinh năm trong lớp thầm mến cô.
Phó Bách Thanh muốn gặp phiền phức.
Năm lớp mười, Phó Bách Thanh và bọn họ vẫn bình thường.
Nắm lớp mười một, thành tích của rất tốt nên được chủ nhiệm bầu làm lớp trưởng.
Nếu trong trường học bình thường, ít nhiều gì làm lớp trưởng cũng là một loại vinh dự.
ở trường cấp ba đầy rẫy con nhà giàu này, đó chính là củ khoai bỏng tay.
Khi xấp tiền mặt ném lên mặt, tiếng giễu cợt vang lên, ánh mắt của Phó Bách Thanh vẫn bình tĩnh, hề d.a.o động.
Anh lớn lên ở cô nhi viện từ nhỏ.
Anh từng chịu hết nhục nhã và xem thường, sự sỉ nhục của những người này chỉ là mưa bụi.
Tô Nghệ Khanh cũng đến.
Cô khác với những người khác.
Cô chủ sống trong nhung lụa từ nhỏ thể che giấu được tâm tư mặt.
Phó Bách Thanh biết cô thật sự muốn cho mình tiền thừa, cô thương xót mình.
khi nhìn vào đôi mắt trong suốt động lòng người đó, đột nhiên rất muốn bắt nạt cô.
Anh muốn nhìn dáng vẻ tức giận của cô chủ, cũng muốn nhìn dáng vẻ cô chủ khóc lóc.
Càng muốn cô chủ gọi tên của mình.
Đủ cảm xúc đan xen.
Vì thế Phó Bách Thanh nói một câu, chọc cô giận dễ như trở bàn tay, khiến Tô Nghệ Khanh ghi thù với mình.
Cho dù cô làm khó, bắt nạt cũng tốt hơn hẳn người ngoài.
Có đôi khi Phó Bách Thanh đứng trước quầy trà sữa, bắt đầu hưởng thụ lời nói ngọt ngào của cô.
Đó là hương vị của cô.
Trà sữa trân châu, 30% đường.
Anh cầm sữa trở về, nhìn thấy mấy con ruồi đáng ghét xuất hiện trước mặt Tô Nghệ Khanh.
Trong đó có một con tên là Từ Dịch Thần.
Đúng là chướng mắt.
Trưa hôm nay, Phó Bách Thanh lại nói dăm ba câu chọc giận Tô Nghệ Khanh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/chung-ta-khong-phai-cuoi-truoc-yeu-sau-sao/chuong-9.html.]
Tô Nghệ Khanh cầm bóng nước mai phục ở sân bóng rổ, muốn trừng phạt Phó Bách Thanh một phen.
Kết quả bị Phó Bách Thanh phản đòn, đè ở dưới cây ngô đồng.
Chân dài chen vào giữa hai chân của cô, dùng tư thế uy hiếp đè cô lên cây.
Bóng nước bị lấy .
Phó Bách Thanh khẽ nói: "Cô chủ muốn dạy dỗ à?"
"Đúng, ai bảo cậu nhe răng với giống chó, Phó Bách Thanh, cậu thả !"
Phó Bách Thanh siết chặt, khiến cổ tay non mịn của cô xuất hiện dấu đỏ.
" vẫn luôn theo cô chủ, nhe răng khi nào?"
"Đó... Đó là buổi sáng, cậu móc mỉa, chế giễu Từ Dịch Thần..."
Phó Bách Thanh khẽ nói bên tai : "Cô chủ từng một núi thể chứa hai hổ ?"
"Hừ! Cậu cũng được xem như hổ à! Nhiều nhất chỉ là chó, chó hoang..."
Phó Bách Thanh nhìn Tô Nghệ Khanh rưng rưng nước mắt vì đau đớn, cười lạnh nói: "Ừm được, nuôi hai con chó sẽ đánh . Cô chủ nhớ rõ chỉ có thể nuôi mình ."
Tô Nghệ Khanh cắn môi, để ý đến .
Phó Bách Thanh dùng sức khiến cô ngã vào lòng ngực mình.
Rất mềm.
Rất êm.
Tô Nghệ Khanh bị bắt nạt đến mức khóc lên, thút thít nói: "Chỉ có mình cậu."
Phó Bách Thanh tiếp tục : "Chỉ có thể bắt nạt ."
"Chỉ có thể... Chỉ có thể bắt nạt cậu."
Phó Bách Thanh thả lỏng Tô Nghệ Khanh : "Cô chủ cần mua gì giúp ?"
Sắc mặt Tô Nghệ Khanh ́i nhợt, hung dữ đá một cái, khóc chạy .
Sau đó bắt đầu vào lớp mười hai đầy cam go.
Tô Nghệ Khanh yên tĩnh hơn nhiều.
Ngay cả mua trà sữa đều lén mua khi học xong.
Cô sợ bị Phó Bách Thanh phát hiện, bị ép nhận sự "Chăm sóc" của .
Phó Bách Thanh càng khiêm tốn hơn nhiều.
Anh muốn làm kẻ vô dụng hầu hạ cô chủ cả đời.
Anh muốn leo cao hơn, đến vị trí có đủ quyền lực để tranh đoạt Tô Nghệ Khanh.
Anh nghĩ rằng mình phải chờ rất lâu.
Ai ngờ bố vợ đáng tin cậy khiến công ty phá sản, cơ hội đã đến.
Phó Bách Thanh ép buộc Tô Nghệ Khanh kết hôn với .
Mặc dù cô đập nát văn phòng, cũng hối hận.
Phó Bách Thanh hề che giấu khát vọng của dành cho cô.
Sự khát vọng này phải tôn trọng như khách, mà là muốn thể xác và tinh thần hòa quyện vào .
Nếu như Tô Nghệ Khanh mở mắt nhìn sẽ phát hiện Phó Bách Thanh chính là con chó... Chỉ thuộc về cô.
Chó dại.
Chó dại sẽ nhận chủ, cũng hèn hạ.
Anh vô cùng thích Tô Nghệ Khanh vì mà sướng vui giận buồn.
Sự điên cuồng khi biết cô cũng thích lên đến cực hạn.
Đêm đó, bị Tô Nghệ Khanh ́t mà lại bật cười.
Cô thích , kẻ âm trầm, hèn hạ, tiếc dùng bất cứ thủ đoạn gì.
Trên đời này có chuyện gì tốt hơn chuyện này.