Bóng đêm bao trùm lấy căn nhà cổ kính, tĩnh mịch đến đáng sợ. Diệp Khuê đang kiểm tra khóa cửa phòng lần thứ ba, cảm giác bất an dâng lên. Kế hoạch đã sẵn sàng, nhưng sự chờ đợi khiến từng dây thần kinh căng như dây đàn. Chiếc điện thoại được giấu trong túi xách nhỏ, đặt trên bàn cạnh cô, camera hướng ra ngoài, sẵn sàng hoạt động chỉ bằng một cú chạm.
Tiếng bước chân. Nhẹ nhàng. Cẩn trọng. Không phải tiếng bước chân quen thuộc của người nhà. Tim Diệp Khuê đập mạnh. Hắn đến rồi.
Tiếng cửa phòng cô khẽ mở ra. Doãn Uông đứng đó, nụ cười nhếch mép dưới ánh sáng lờ mờ từ hành lang. Hắn đã thay bộ đồ ngủ bằng lụa, trông càng thêm đáng ghê tởm.
- Vẫn chưa ngủ sao, em dâu?
Hắn nói, giọng nhỏ nhẹ nhưng đầy nguy hiểm, đóng cửa lại.
Diệp Khuê lùi lại, cố gắng giữ bình tĩnh.
- Anh... anh lên đây làm gì? Đã muộn rồi.
- Muộn à? Đối với anh, đêm mới là lúc bắt đầu. - Hắn tiến lại gần, ánh mắt dán chặt vào cô. - Em trốn anh mãi thế? Anh nhớ em đấy. Nhớ cái đêm em giãy dụa trong tay anh. Thú vị thật.
Diệp Khuê cảm thấy dạ dày cuộn lại. Cô đưa tay về phía chiếc túi trên bàn một cách kín đáo.
- Anh nói bậy bạ gì vậy? Anh đi ra ngoài ngay!
- Bậy bạ? Anh nói sự thật mà. Em biết anh muốn gì mà, đúng không? Em trai anh không ở nhà. Đây là cơ hội của chúng ta.
Hắn lao tới.
Diệp Khuê hét lên một tiếng nhỏ, cố gắng né tránh. Hắn túm lấy cổ tay cô, siết chặt.
- Đừng có hét! Em muốn cả nhà dậy à? Để mọi người thấy em quyến rũ anh như thế nào sao? Hay là em muốn anh nói cho mọi người nghe cái video 'thú vị' anh quay lại lúc em 'tự nguyện' theo anh vào phòng đọc đêm đó?
Hắn bịt miệng cô, tay kia cố gắng kéo cô lại gần. Diệp Khuê kinh hoàng nhận ra hắn đe dọa bằng cái hắn vu khống cho cô. Hắn đã chuẩn bị sẵn lời giải thích dơ bẩn nhất.
Nhưng Diệp Khuê không còn là cô gái chỉ biết sợ hãi né tránh. Cô giãy dụa, cố gắng làm hắn mất thăng bằng, đồng thời khéo léo xoay người sao cho khuôn mặt hắn, hành động của hắn nằm trong tầm quay của chiếc điện thoại trong túi xách.
Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế
- Ưm... ưm...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/chung-nha-voi-anh-trai-chong-bien-thai/chuong-5.html.]
Cô cố gắng phát ra âm thanh, đồng thời dùng chân đạp vào ống đồng hắn. Hắn nhăn mặt vì đau, nhưng càng siết c.h.ặ.t t.a.y hơn.
- Câm mồm! Chống cự vô ích thôi! Không ai nghe thấy đâu!
Hắn nói, giọng nghiến răng. Hắn cố gắng kéo lê cô về phía giường.
Diệp Khuê cảm thấy một luồng khí lạnh buốt chạy khắp cơ thể, nhưng tâm trí cô lại tỉnh táo đến lạ. "Giữ điện thoại... ghi lại... cần bằng chứng..." Cô nghĩ thầm. Cô dùng hết sức bình sinh chống trả, đẩy, cào, cắn vào cánh tay hắn đang giữ mình. Cô cần kéo dài thời gian đủ để chiếc điện thoại ghi lại tội ác của hắn. Từng giây trôi qua như cả thế kỷ. Cảm giác bàn tay hắn sờ soạng trên người khiến cô ghê tởm tột độ.
Hắn giận dữ.
- Con khốn! Mày nghĩ mày là ai mà dám chống lại tao?!
Hắn buông một tay để tát cô. Chính khoảnh khắc hắn buông ra đó.
Diệp Khuê dồn hết sức lực vào cú đạp cuối cùng, trúng vào hạ bộ hắn. Doãn Uông khụy xuống, ôm lấy chỗ đau, gầm lên một tiếng.
Lợi dụng cơ hội đó, Diệp Khuê vùng thoát, chạy như bay về phía cửa phòng.
Cô mở cửa, lao ra ngoài, đóng sập cửa lại và vặn khóa bằng tất cả sức lực mình có. Tiếng hắn gầm gừ, đ.ấ.m vào cửa vang vọng phía sau.
Diệp Khuê dựa lưng vào cửa, thở hổn hển. Toàn thân run rẩy. Cô lấy chiếc điện thoại ra khỏi túi xách. Màn hình vẫn sáng, video vẫn đang quay. Cô nhấn nút dừng, tay run đến nỗi suýt đánh rơi.
Cô mở lại đoạn video vừa quay. Hình ảnh mờ nhạt trong ánh sáng yếu ớt, nhưng đủ thấy khuôn mặt vặn vẹo đầy dục vọng của Doãn Uông, hành động khống chế, lời đe dọa của hắn và sự chống cự của cô. m thanh ghi lại rõ ràng giọng nói đồi bại của hắn và tiếng giằng co.
Diệp Khuê ngồi sụp xuống sàn, nước mắt trào ra không ngừng. Không phải nước mắt sợ hãi, mà là nước mắt của sự kinh hoàng sau khi thoát nạn, xen lẫn nỗi phẫn nộ tột độ và sự nhẹ nhõm vì đã thành công. Cô run rẩy, cảm thấy dơ bẩn và bị tổn thương, nhưng trong lòng lại bùng lên ngọn lửa của sự quyết tâm lạnh lẽo.
Cô nhìn chằm chằm vào đoạn video. Đây là thứ sẽ vạch trần hắn. Đây là thứ sẽ khiến hắn phải trả giá. Đây là thứ sẽ chứng minh cô vô tội.
Diệp Khuê hít một hơi sâu, cố gắng trấn tĩnh. Cô biết phải làm gì tiếp theo.
Cô mở danh bạ, tìm tên Doãn Minh. Ngón tay cô lướt trên màn hình, nhấn gửi đoạn video vừa quay qua mạng. Kèm theo đó, cô gõ một dòng tin nhắn ngắn gọn, chỉ đủ để truyền tải sự khẩn cấp.
`Anh về ngay đi. Có chuyện rất quan trọng.`
Cô nhấn gửi. Ánh sáng từ màn hình điện thoại hắt lên khuôn mặt đẫm nước mắt của cô, nhưng ánh mắt lại kiên định lạ thường. Cô đã có vũ khí của mình. Cuộc chiến thực sự... chỉ vừa mới bắt đầu.