Diệp Khuê cảm giác một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng. Những ngày qua, Doãn Uông càng ngày càng táo bạo. Những lời bóng gió dần nhường chỗ cho hành động trắng trợn. Cô cố gắng né tránh, cố gắng làm như không có gì, nhưng dường như chỉ khiến hắn ta được đà lấn tới.
Một buổi tối, cô đang tìm một cuốn sách cũ trong phòng đọc ít khi dùng đến ở tầng hai. Căn phòng phủ đầy bụi bặm và mùi ẩm mốc, chỉ có ánh đèn vàng yếu ớt từ chiếc đèn bàn duy nhất. Cô đang lúi húi trên kệ sách cao thì nghe tiếng cửa khẽ mở rồi đóng lại.
Tim cô đập thịch một cái. Quay đầu lại, cô thấy Doãn Uông đứng tựa vào cửa, tay khoanh lại.
- Tìm gì à?
Hắn mỉm cười, nụ cười quen thuộc khiến cô ghê tởm.
- Không có gì.... Anh... anh lên đây làm gì?
Giọng cô hơi run.
- Lên tìm em chứ tìm ai.
Hắn bước chậm rãi về phía cô, mỗi bước chân vang vọng trong không gian tĩnh lặng.
- Sao lại trốn anh? Anh đã nói rồi, em trai không có ở nhà, anh sẽ 'chăm sóc' em thật tốt mà.
- Tôi không trốn. Và tôi không cần sự 'chăm sóc' của anh!
Cô lùi lại, lưng chạm vào kệ sách lạnh ngắt.
- Sao phải giả vờ nữa? - Hắn tiến sát lại, mùi rượu thoang thoảng từ người hắn khiến cô khó chịu. - Anh biết em cũng cô đơn. Sống trong cái nhà này, với những quy tắc cứng nhắc, em chắc chắn ngột ngạt lắm. Anh sẽ cho em thứ em muốn. Thoải mái... tự do... và cả... sự thỏa mãn.
Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế
Hắn đưa tay lên, định chạm vào mặt cô.
Diệp Khuê kinh hoàng, dùng hết sức đẩy mạnh vào n.g.ự.c hắn.
- Anh điên rồi! lùi lại ngay!
- Điên à? - Hắn cười khúc khích, không hề bị đẩy lùi mà còn tiến tới gần hơn. - Em mới điên đấy! Chống cự làm gì? Ai tin em? Em thử hét xem, xem ai chạy lên đây giúp em? Bà già khó tính kia à? Hay con vợ lắm điều của anh?
Hắn nói, giọng hạ thấp xuống, đầy vẻ hiểm độc.
- Em biết không? Anh chỉ cần nói một câu thôi là mọi người sẽ tin em đang quyến rũ anh. Rằng em là loại đàn bà lẳng lơ, lợi dụng lúc chồng đi vắng để mồi chài anh chồng. Danh dự của em... sẽ tan nát trong một nốt nhạc đấy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/chung-nha-voi-anh-trai-chong-bien-thai/chuong-3.html.]
Hắn thò tay, túm lấy cánh tay cô, siết chặt.
- Buông ra! Anh làm gì vậy?!
Diệp Khuê giãy dụa, cổ họng nghẹn lại. Cô muốn hét lên nhưng sợ hãi và lời đe dọa của hắn khiến âm thanh chỉ mắc kẹt lại.
Hắn kéo mạnh cô lại, định hôn lên môi cô. Diệp Khuê nghiêng đầu né tránh.
- Không... không được! Anh là anh chồng tôi!
- Anh chồng thì sao? Em dâu thì sao? Ở đây không có ai cả!
Hắn cười tàn độc, tay kia bắt đầu sờ soạng trên người cô.
Cảm giác kinh tởm và sợ hãi dâng lên tột độ, Diệp Khuê vùng vẫy điên cuồng. Cô cắn vào tay hắn, hắn đau quá phải buông ra. Lợi dụng một khắc đó, cô dùng hết sức lực còn lại, đạp mạnh vào chân hắn rồi chạy vụt ra ngoài.
Cô lao xuống cầu thang, tim đập loạn xạ như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Tiếng thở dốc nặng nề và tiếng bước chân đuổi theo của hắn vọng lại phía sau. Cô chạy thẳng về phòng mình, đóng sầm cửa lại và vặn khóa thật chặt.
Diệp Khuê dựa vào cửa, thở hổn hển. Toàn thân cô run lên bần bật, mồ hôi lạnh túa ra ướt đẫm lưng áo. Hắn... hắn thực sự đã định...
Cô từ từ ngồi bệt xuống sàn nhà lạnh lẽo. Nước mắt giàn giụa không thể kìm nén. Tưởng chừng như chỉ lời nói, động chạm nhỏ. Hóa ra hắn thực sự có ý định đó. Đồ súc vật!
Cô nghĩ đến việc chạy ra ngoài, kêu gọi mọi người. Nhưng rồi hình ảnh mẹ chồng và chị dâu với ánh mắt dò xét, khinh bỉ lại hiện lên. "Tao thấy hết rồi!", "Vu oan cho người khác!", "Đúng là... nhìn mặt mà bắt hình dong!".
Không. Họ sẽ không tin cô. Họ sẽ chỉ tin Doãn Uông. Họ sẽ nói cô dựng chuyện, nói cô lẳng lơ, nói cô quyến rũ hắn ta. Cô sẽ trở thành người có lỗi, người làm mất mặt gia tộc này.
Tuyệt vọng. Nỗi tuyệt vọng nhấn chìm cô. Cô cô độc trong chính ngôi nhà của chồng mình. Không ai tin cô. Không ai bảo vệ cô.
Diệp Khuê lau nước mắt bằng mu bàn tay run rẩy. Mắt cô dừng lại trên chiếc điện thoại đang nằm trên bàn. Điện thoại...
Một tia sáng lóe lên trong tâm trí đang hỗn loạn của cô. Bằng chứng. Duy nhất bằng chứng mới có thể lật ngược tình thế này. Lời nói của cô không có trọng lượng. Lời nói của hắn ta lại được tin. Nhưng video? Hình ảnh và âm thanh thì không thể nói dối.
Diệp Khuê đứng dậy, bước đi lại trong phòng, nhịp thở dần trở lại bình thường, thay thế sự hoảng loạn bằng một ngọn lửa lạnh lẽo. Cô phải có bằng chứng. Cô không thể tiếp tục né tránh hay chạy trốn. Cô phải đối mặt, nhưng không phải bằng lời nói suông.
Làm thế nào? Làm thế nào để quay lại cảnh hắn ta hành động mà không tự đưa mình vào nguy hiểm lớn hơn? Cô phải suy nghĩ thật kỹ. Từng bước một.
Diệp Khuê bước tới bàn, cầm chiếc điện thoại lên. Ngón tay cô lướt trên màn hình, mở khóa. Cô nhìn vào biểu tượng camera, cảm giác hồi hộp tột độ xen lẫn sự quyết tâm sắt đá. Lần này... cô sẽ không để hắn ta yên nữa.