Chung nhà với anh trai chồng biến thái - Chương 1
Cập nhật lúc: 2025-05-24 01:41:03
Lượt xem: 84
Sống dưới mái nhà tứ đại đồng đường tưởng chừng là phước đức, nhưng với Diệp Khuê, đó là một nhà t* ngột ngạt. Chồng cô, Doãn Minh, thường xuyên vắng nhà vì công tác, để cô đối mặt với những quy tắc hà khắc và ánh mắt dò xét.
Và kẻ biến cuộc sống của cô thành địa ngục lại chính là anh trai chồng, Doãn Uông.
—
Diệp Khuê mở mắt, cảm nhận rõ sự im lặng đến ngột ngạt của căn phòng rộng lớn. Ánh nắng sớm chiếu qua khung cửa sổ chạm khắc cầu kỳ, nhưng không làm tan đi cảm giác trống trải. Lại một ngày nữa anh ấy đi công tác. Cô đưa tay chạm nhẹ vào bức ảnh cưới trên tủ đầu giường. Khuôn mặt Doãn Minh trong ảnh vẫn dịu dàng, mỉm cười, nhưng ở đây, trong căn nhà cổ kính của Doãn gia, nụ cười ấy dường như quá xa vời.
Cô hít một hơi sâu, ép bản thân ngồi dậy. Dưới mái nhà tứ đại đồng đường này, mỗi sớm thức dậy đều là một sự chuẩn bị.
Bước xuống bếp, Diệp Khuê thấy mẹ chồng đã ngồi sẵn ở bàn ăn, tay mân mê chuỗi hạt. Bà ngẩng đầu lên, ánh mắt sắc bén lướt qua cô từ đầu đến chân.
- Dậy rồi à? Nề nếp nhà này 6 giờ là phải dậy rồi đấy. Cẩn thận không quen.
Giọng bà đều đều, nhưng mỗi lời nói ra đều mang theo sự dò xét và áp lực vô hình.
- Con xin lỗi mẹ, con ngủ quên một lát. Con sẽ chuẩn bị bữa sáng ngay đây ạ.
Diệp Khuê nhanh chóng đi về phía bếp, cố gắng giữ giọng bình thản. Cô biết, bất kỳ sự chậm trễ hay sai sót nhỏ nào cũng sẽ bị phóng đại.
Bữa sáng diễn ra trong sự im lặng căng thẳng. Diệp Khuê cố gắng ăn thật nhanh, muốn thoát khỏi không khí nặng nề này.
Đúng lúc đó, tiếng bước chân vọng lại. Doãn Uông bước vào, phong thái vẫn là vẻ thành đạt thường thấy, nhưng đôi mắt hắn đảo quanh một lượt, dừng lại trên người cô lâu hơn một chút. Hắn ngồi xuống bên cạnh Diệp Khuê, nhếch mép cười.
- A, em dâu. Hôm nay dậy sớm thế?
Câu nói nghe có vẻ quan tâm, nhưng giọng điệu lại mang theo ý cười ẩn ý. Giả bộ nghiêng đầu nói nhỏ bên tai cô.
- Chồng đi công tác vắng nhà, chắc cô đơn lắm nhỉ? Cần anh trai 'chăm sóc' không?
Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế
Hắn cố tình nhấn mạnh từ 'chăm sóc', ánh mắt dán chặt vào khuôn mặt Diệp Khuê, đầy vẻ thăm dò và d ục v ọng.
Diệp Khuê cảm thấy sống lưng lạnh toát. Cô đặt đũa xuống, cố gắng giữ bình tĩnh.
- Con ăn xong rồi ạ.
Diệp Khuê nhanh chóng thu dọn bát đũa của mình, định mang ra bồn rửa. Lúc đi ngang qua, Doãn Uông đột ngột đứng dậy, cố tình va vào vai cô.
- Cẩn thận chứ.
Hắn thì thầm, ghé sát tai cô, hơi thở nóng hổi phả vào vành tai khiến Diệp Khuê rùng mình.
- Em trai không có ở nhà... anh đây sẵn lòng thay mặt nó... 'quan tâm' em dâu chu đáo hơn.
Diệp Khuê giật mình, lùi lại thật nhanh, bát đũa trong tay suýt rơi.
Đúng lúc đó, tiếng chị dâu vang lên từ phía cửa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/chung-nha-voi-anh-trai-chong-bien-thai/chuong-1.html.]
- Ồ, đây là đang làm gì thế nhỉ?
Chị ta khoanh tay trước ngực, bĩu môi.
- Một số người, chồng vừa đi vắng là đã không giữ kẽ, mồi chài cả anh chồng. Thật là... đáng xấu hổ!
Mặt Diệp Khuê tái mét.
- Chị dâu, không phải như chị nghĩ đâu. Anh ấy...
- Thôi đi! - Mẹ chồng cắt ngang, giọng lạnh lẽo. - Còn chối à? Tôi đều thấy hết rồi!
Bà liếc nhìn Diệp Khuê với vẻ khinh miệt.
- Con dâu con lứa phải biết giữ gìn nề nếp, danh dự cho gia đình. Suốt ngày chỉ nghĩ mấy chuyện không đâu, rồi đặt điều vu oan cho người khác! Doãn Uông là anh trai chồng, là bề trên, cô ăn nói cho cẩn thận!
Chị dâu hùa theo:
- Đúng vậy đấy! Anh Uông quan tâm là tốt bụng, ai ngờ lại bị đổ tiếng xấu. Đúng là... nhìn mặt mà bắt hình dong!
Họ không tin cô. Một chút cũng không. Diệp Khuê cảm thấy bất lực tột độ. Doãn Uông đứng bên cạnh, mỉm cười đắc thắng, ánh mắt khiêu khích.
–
Buổi tối, Diệp Khuê gọi điện cho Doãn Minh. Giọng cô nghẹn ngào.
- Anh... anh về sớm được không? Em... em thấy ngột ngạt quá.
- Sao vậy em? Có chuyện gì à?
Giọng Doãn Minh đầy lo lắng.
Cô khóc nức nở.
- Ở nhà... em không quen. Em... em muốn dọn ra ngoài ở riêng. Chỉ hai chúng ta thôi.
Cô ngập ngừng. Suýt chút nữa cô đã kể hết mọi chuyện về Doãn Uông, về ánh mắt, lời nói, hành động của hắn. Nhưng rồi, cô lại nuốt ngược vào trong. Chồng cô đang công tác, đừng làm anh ấy lo thêm.
Doãn Minh im lặng một lát.
- Anh hiểu em thấy không thoải mái. Anh sẽ cố gắng hoàn thành công việc sớm nhất có thể. Nhưng mà... dọn ra riêng... Em biết quy định của ông bà mà. Từ trước đến giờ chưa có ai ra ở riêng cả.
Giọng anh ấy lộ rõ sự khó xử.
- Anh sẽ nói chuyện với ông bà và bố mẹ khi anh về. Nhưng... em đừng lo quá, cố gắng chịu đựng thêm một chút nhé.
Diệp Khuê cúp máy. Tay cô siết chặt chiếc điện thoại. Cô muốn dọn ra riêng, chỉ là một mong muốn đơn giản vậy thôi, mà sao lại khó khăn đến thế? Quy tắc. Tiền lệ. Căn nhà này... dường như chỉ là một cái lồng vàng giam giữ cô. Cô nhìn ra cửa sổ, ánh trăng lạnh lẽo rọi vào. Nỗi bất lực và sợ hãi dâng lên như thủy triều, nhấn chìm cô trong bóng tối của căn nhà rộng lớn.