23.
"Cái gì? Anh chính là 'Chàng lính chì buồn bã' à?" Tôi kinh ngạc nhìn anh: "Anh đã xem livestream của em từ một năm trước rồi sao?"
Chả trách hôm đó anh lại nói câu “người sau sẽ tốt hơn”.
"Anh nói từng tặng em lễ hội Carnival, em tưởng anh đùa à?" Cố Thanh Thừa liếc tôi một cái đầy lười biếng: "Tặng không ít đâu."
Tôi cười khúc khích, dụi cằm lên vai anh: "Thì ra anh để ý em từ sớm như vậy rồi."
"Không thì sao?" Biểu cảm anh đầy ẩn ý: "Em nghĩ anh sẽ dễ dàng đưa chứng minh nhân dân và giấy khám sức khỏe cho người khác?Sẽ tùy tiện đưa người phụ nữ không quen biết về nhà ngủ sao?"
Tôi xấu hổ mím môi, không dám lên tiếng.
"Quay lại chuyện này đi, Diệp Thời Ninh." Anh nheo mắt lại: "Anh là người thứ mấy em từng 'dẫn đi'?"
Tôi lập tức giơ ba ngón tay thề: "Người đầu tiên!"
"Thật không đấy?"
"Thật trăm phần trăm! Bạn trai cũ gần nhất của em là hồi đại học. Chia tay xong là độc thân tới giờ. Anh là người đầu tiên em gặp sau khi ra trường. Nếu không phải vì cơ n.g.ự.c của anh… à không, là khí chất của anh thu hút em, thì em cũng không liều lĩnh trêu chọc anh đâu."
"Hơ hơ..." Anh cười như không cười: "Vậy thì phải cảm ơn cơ n.g.ự.c của anh rồi."
"Phải… à không không, là khí chất."
"..."
Anh véo má tôi một cái đau điếng.
"Diệp Thời Ninh, sau này không được uống rượu say mèm bên ngoài nữa, nhỡ anh không trông chừng được em, để người khác dẫn đi thì sao?"
Ánh mắt anh lúc nói câu đó đầy lo lắng, có lẽ vẫn còn sợ hôm đó người đến không phải là anh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/chung-benh-kho-chua/phan-9-la-hoa-cuoi-do.html.]
"Bình thường em cũng không đi uống rượu một mình đâu."
Tôi cúi đầu, lí nhí: "Hôm đó là vì bị tên kia đánh, mẹ lại vừa khóc vừa làm ầm ĩ cả buổi chiều, em thật sự quá bức bối nên mới tìm quán bar để giải tỏa..."
"Nói đến chuyện này." Giọng Cố Thanh Thừa trầm hẳn xuống: "Hắn nằm viện ở đâu?"
Thén kìu cả nhà đã đọc truyện từ nhà dịch Cẩm Mộ Mạt Đào, bấm theo dõi mình để nhận được tbao triện mới nhe :333
Tôi vội nói: "Ông ta sắp c.h.ế.t rồi, anh đừng đánh ông ta!"
"Anh mang cúc trắng đến viếng thôi."
"..."
24.
Lần nữa gặp Lê Hựu là ở lễ cưới của cô ấy. Cô kéo tôi vào phòng trang điểm để giải thích chuyện hôm đó.
"Tuy hồi nhỏ bọn mình hay ăn đồ của nhau, nhưng hôm đó anh ấy không uống cà phê của mình đâu, anh ấy nói bây giờ không còn độc thân nữa, cô gái nhỏ ở nhà mà biết thì sẽ giận."
"Với lại vụ mình đến nhà hàng tìm anh ấy là vì anh ấy để quên nhẫn trong xe mình. Để không làm lỡ màn cầu hôn, mình đã vượt hai đèn đỏ để mang đến."
Nghe xong mấy lời này, tim tôi đau như bị bóp nghẹt.
Tôi cẩn thận lau khô nước mắt, hứa sau này nhất định sẽ đối xử tốt với anh.
"Tiểu Diệp, lát nữa mình sẽ ném bó hoa về phía cậu." Lê Hựu bất ngờ nói: "Cậu nhất định phải bắt được nhé."
"Hả?" Tôi ngẩn ra.
"Lão Cố nhất định sẽ vui lắm đấy." Cô ấy mỉm cười rạng rỡ.
Tại lễ cưới, Lê Hựu khoác lên mình chiếc váy cưới đuôi cá trắng tinh khôi. Sau khi mỉm cười rạng rỡ với tôi, cô ấy ném cao bó hoa cưới. Tôi nhấc váy chạy đến, lúng túng nhưng vẫn chụp được bó hoa.
"Cố Thanh Thừa! Anh thấy không!" Tôi nhảy cẫng lên vẫy tay gọi anh: "Là hoa cưới đó!"
Mọi người xung quanh đồng loạt vỗ tay, ánh mắt trêu chọc. Cố Thanh Thừa cong môi cười, nụ cười dịu dàng đầy yêu chiều.