Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

CHÚC EM HẠNH PHÚC - 3

Cập nhật lúc: 2025-06-20 15:41:51
Lượt xem: 688

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trong đầu tôi lơ mơ, buột miệng thốt ra bốn chữ “Trung Quảng Ngự Cảnh”.

 

Đó là khu nhà cao cấp mà Kỳ Ngôn mua cạnh Đại học Kinh Bắc.

 

Sau khi tôi đỗ vào Kinh Bắc, liền chuyển đến ở cùng anh.

 

Nghe xong, Lục Tri Niên hơi nhướng mày, nghiêng đầu nhìn tôi một cái.

 

Ánh mắt anh dừng lại một lúc khi thấy đôi chân trần của tôi.

 

Chỉ chốc lát sau, tôi đã cảm thấy lòng bàn chân ấm dần lên.

 

“Cảm ơn.”

 

Sống mũi bỗng cay xè.

 

Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3

Tôi không ngờ, có ngày mình lại được bạn của Kỳ Ngôn đối xử tử tế như vậy...

 

Tôi cúi đầu, cố kìm nén nước mắt.

 

Suốt đoạn đường im lặng, không nói thêm lời nào.

 

Cho đến khi tòa nhà quen thuộc hiện ra trước mắt.

 

“Anh... anh nói gì cơ?”

 

Câu hỏi bất ngờ của Lục Tri Niên khiến tôi thoáng nghi ngờ tai mình.

 

Ngẩng đầu lên, lại không kịp tránh khỏi đôi mắt sâu như mực kia.

 

Ánh mắt ấy u ám, ẩn chứa một loại dò xét khó hiểu.

 

Rõ ràng mặt anh vẫn không biểu cảm, nhưng giọng nói thản nhiên ấy lại như tiếng sét đánh bên tai tôi.

 

Anh nói: “Lê Đường, Kỳ Ngôn mỗi tháng trả em bao nhiêu tiền?”

 

“Tôi trả gấp đôi, em có chịu diễn với tôi một vở kịch không?”

 

Thấy tôi mãi không phản ứng, Lục Tri Niên lấy điện thoại ra, lắc lắc trước mặt tôi.

 

“Hay là, thêm WeChat trước đi?”

 

Tôi nhìn chằm chằm vào anh, hồi lâu sau mới khó khăn gật đầu.

 

Điện thoại của tôi đã được sạc trong xe.

 

Vừa mở máy, âm thanh tin nhắn vang lên liên tục.

 

Trên nhóm đầy ắp lời chúc: “Chúc anh Ngôn và Tiểu Uyển hạnh phúc”.

 

Từng chữ như đ.â.m vào mắt tôi.

 

Tôi lại lỡ mất một màn kịch hay rồi sao...

 

Khóe môi cong lên trong giễu cợt, ngón tay bấm vào dòng chữ ấy.

 

Sao chép — dán — gửi.

 

Khi tin nhắn của tôi bị đẩy lên đầu, tôi cũng không chút do dự rời khỏi nhóm.

 

Ngay sau đó, tôi mở mã QR, đưa cho Lục Tri Niên.

 

“Quét đi.”

 

Dường như anh có hơi bất ngờ trước hành động vừa rồi của tôi.

 

Lục Tri Niên nhướng mày, ánh mắt đầy hàm ý chuyển từ điện thoại sang khuôn mặt tôi.

 

Tôi không biểu cảm, né tránh ánh nhìn của anh.

 

Sau khi chấp nhận lời kết bạn, tôi lập tức chuyển cho anh 500 tệ.

 

Sau đó không chần chừ mà cho vào danh sách chặn.

 

“Anh Lục,” tôi ngẩng đầu lên.

 

Giọng nói chậm rãi, nụ cười xa cách:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/chuc-em-hanh-phuc/3.html.]

 

“Trước hết, thật sự cảm ơn anh đã đưa tôi về.

 

“Số tiền 500 tệ này xem như phí xe, thuê taxi khứ hồi cũng đủ rồi.

 

“Chỉ tiếc là, tôi không thể đánh giá dịch vụ của anh.

 

“Nếu có thể, tôi nhất định sẽ cho một sao.”

 

Không muốn tiếp tục dây dưa với người trước mặt.

 

Tôi vừa định đóng sầm cửa xe, thì nghe thấy tiếng “cạch” vang lên.

 

“Mở cửa!” Tôi trừng mắt nhìn Lục Tri Niên.

 

Lại thấy anh chống một tay lên vô lăng, nửa cười nửa không nhìn tôi.

 

“Lê Đường.”

 

Giọng nói vốn luôn lạnh nhạt giờ lại mang theo chút ý cười rõ rệt.

 

“Khi em chửi người ta, sao chẳng lắp bắp chút nào thế?”

 

Lục Tri Niên nói tôi nên suy nghĩ thêm.

 

Còn tôi, lúc xuống xe, chỉ đáp lại hai chữ — “Đồ điên”.

 

Tôi từng nghĩ, Lục Tri Niên khác với những kẻ luôn châm chọc tôi.

 

Nhưng lời anh nói, cái cách nhẹ nhàng như không ấy...

 

Lại khiến tôi cảm thấy nhục nhã gấp trăm lần so với sự khó dễ của Lý Tiêu.

 

Không rõ là tôi đau lòng hơn, hay là cảm thấy xấu hổ hơn nữa.

 

Tất cả những chuyện xảy ra trong đêm cứ liên tục hiện lên trong đầu tôi.

 

Đầu đau như muốn nổ tung, vừa mở cửa ra, một bóng đen lao tới chân tôi.

 

“A...”

 

Chân tôi mềm nhũn, hoàn toàn mất hết sức lực.

 

Thấy tôi quỳ rạp xuống đất, Tiểu Hắc cuống cuồng sủa vang.

 

“Tiểu Hắc, tao không sao.”

 

Lòng bàn tay bị l.i.ế.m ướt từng chút một.

 

Mũi tôi cay cay, tôi ôm nó vào lòng.

 

“Thật tốt, còn có mày bên cạnh tao.”

 

Tiểu Hắc là chú chó hoang tôi nhặt được ba năm trước.

 

Hôm ấy trời mưa, nó bị thương ở chân nhưng vẫn cứ lẽo đẽo theo tôi.

 

Tôi biết Kỳ Ngôn không thích thú cưng, nhưng không đành lòng, vẫn đưa nó về nhà.

 

“Lê Đường, chậm nhất là tối mai, đưa nó đi.”

 

Khi tôi đang băng bó cho Tiểu Hắc, Kỳ Ngôn cau mày nói một cách mất kiên nhẫn.

 

Đêm đó, tôi đợi anh ngủ rồi mới rón rén xuống giường.

 

Ôm Tiểu Hắc trong tay, lặng lẽ khóc suốt một đêm.

 

Thế nhưng hôm sau, khi tôi định liên hệ người nhận nuôi đáng tin cậy, lại nhận được một gói hàng.

 

Một chiếc ổ chó sang trọng, kèm theo đủ thứ đồ dùng cho chó.

 

Là đơn hàng Kỳ Ngôn đặt từ sáng sớm.

 

Lúc ấy, tôi vừa ôm Tiểu Hắc vừa khóc vừa cười, lòng ngọt ngào đến không tả.

 

......

 

Loading...