CHƯA TỪNG THẤY MÙA XUÂN - Chương 4
Cập nhật lúc: 2025-05-07 05:37:17
Lượt xem: 810
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/4q2s61q8NX
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Anh ta cúi nhìn bàn tay tôi đang nắm lấy tay anh ta, chậm rãi quỳ xuống, nhẹ nhàng ôm tôi vào lòng.
Thấy tôi không chống cự, anh ta mới dám siết chặt.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Trình Hoài cúi đầu, giọng trầm khàn, đầy van xin:
“Chỉ Nghiên, đừng ghét anh.”
“Em muốn anh làm gì cũng được…”
“Đừng lờ anh đi như thế.”
Tôi cuống cuồng đồng ý, dỗ dành mãi mới đưa anh ta đến được bệnh viện.
Bác sĩ bảo, nếu tôi đến muộn chỉ một chút thôi, Trình Hoài có thể đã mất mạng vì mất m.á.u quá nhiều.
Nghĩ tới đây, tôi buông tay khỏi tay nắm cửa.
Trình Hoài rất yêu tôi, yêu đến mức gần như bệnh hoạn.
Chỉ vì tôi im lặng không trả lời, mà anh ta có thể không màng tính mạng mình.
Nếu giờ tôi đột ngột đề nghị ly hôn, anh ta phát điên, liều mạng làm hại tôi hay người thân của tôi thì sao?
Tôi còn có tiền, có nhan sắc, có thời gian – tôi vẫn còn muốn sống thêm năm trăm năm nữa cơ mà.
Tôi mở miệng, ngăn mẹ tôi bước tiếp về phía trước.
“Mẹ, con lo cho A Hoài quá nên mới xuống đây xem anh ấy thế nào.”
“Nhưng chắc anh ấy đã ngủ rồi… Mẹ, mình cùng quay về nhé.”
Lời còn chưa dứt, cánh cửa phòng bệnh bỗng bật mở từ bên trong.
Một đôi tay mạnh mẽ vòng qua ôm lấy eo tôi.
Trình Hoài đặt cằm nhẹ lên đỉnh đầu tôi, giọng khàn đặc:
“Chỉ Nghiên, sao em lại tới đây?”
Mẹ tôi “chậc chậc” hai tiếng, cười cười quay người rời đi.
Tôi bị ôm trong n.g.ự.c anh ta, nhạy cảm nhận ra trên người anh ta thoảng mùi nước hoa nồng gắt.
Là mùi từ người Kiều Chi.
Dạ dày tôi trào lên từng cơn khó chịu.
Trình Hoài dường như nhận ra cơ thể tôi đang cứng đờ, bèn nâng mặt tôi lên, cúi xuống định hôn.
Tôi ngẩng đầu nhìn anh ta, thấy môi anh ta bị cắn rách, trên cổ còn đầy vết đỏ.
Đó là lời khiêu khích mà cô ta cố ý để lại cho tôi.
Nhưng tôi—đã không còn bận tâm nữa.
Tôi nghiêng đầu né tránh.
“Em gặp ác mộng.”
Trình Hoài kiên nhẫn cúi xuống, hạ thấp người cho ngang tầm mắt với tôi như đang dỗ một đứa trẻ:
“Mơ thấy gì thế?”
Tôi không nhìn anh ta, chỉ thản nhiên hướng ánh mắt về phía căn phòng tối tăm kia.
“Mơ thấy anh ở bên người khác.”
“Còn có con với người ta.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/chua-tung-thay-mua-xuan/chuong-4.html.]
Ánh mắt Trình Hoài thoáng qua chút bối rối, nhưng rất nhanh lại được nụ cười che giấu.
“Không thể nào. Cả đời này anh chỉ yêu một mình em.”
Nhưng tôi đã thấy rồi.
Thấy Kiều Chi trong chiếc váy đỏ trễ n.g.ự.c bước chân trần từ sau cánh tủ đi ra, trên tay còn cầm… đồ lót của Trình Hoài.
Cô ta cười mỉa đầy quyến rũ, vẫy tay chào tôi một cách khiêu khích, trên cơ thể là chi chít vết hôn chưa kịp tan.
Ngay khoảnh khắc ấy, tôi nghe như có thứ gì đó trong đầu mình phát nổ.
“Trình Hoài, anh từng nói, nếu anh phản bội em, anh sẽ xuống địa ngục.”
“Ừ. Nếu anh phản bội em, anh sẽ mất tất cả, anh sẽ xuống địa ngục.”
Trình Hoài nhìn tôi bằng ánh mắt chân thành, giọng nói tha thiết như đang dốc hết tất cả thề thốt.
Cái lạnh từ lòng bàn chân dâng lên, lan khắp người khiến tôi nổi hết da gà.
Cũng chính lúc này, tôi mới thực sự hiểu ra câu nói:
“Lời thề của đàn ông và tiếng sủa của chó chẳng khác gì nhau.” rốt cuộc… là có ý gì.
Dưới phác đồ điều trị mới được bác sĩ Trần điều chỉnh, sức khỏe tôi nhanh chóng hồi phục.
Sau khi xuất viện, tôi bắt đầu cố ý giữ khoảng cách với Trình Hoài.
Ngoài thời gian vùi mình trong phòng múa để biên đạo các tiết mục mới, tôi còn âm thầm thuê người điều tra mẹ con Kiều Chi, để tìm ra bằng chứng xác thực cho chuyện Trình Hoài ngoại tình.
Bởi trong mắt mọi người, Trình Hoài là người yêu tôi đến mức khắc cốt ghi tâm.
Nếu không có chứng cứ rõ ràng, ba mẹ tôi chắc chắn sẽ không tin một người vì tôi mà sẵn sàng từ bỏ cả bản thân mình… lại có thể lên giường với một người phụ nữ khác.
Nếu không tận mắt chứng kiến, có lẽ tôi cũng sẽ chẳng bao giờ tin vào chuyện hoang đường ấy.
Hôm nay, tôi muốn dọn đi cây đàn piano tam giác đã phủ bụi từ lâu trong phòng múa.
Đó là món quà sinh nhật tôi từng tặng Trình Hoài.
Trước kia, mỗi lần tôi luyện múa, anh ta sẽ ngồi bên cạnh đệm đàn cho tôi.
Nhưng dạo gần đây công việc của anh ta bận bịu, đã rất lâu rồi anh ta không đến phòng múa nữa.
Cây đàn trở nên chướng mắt, tôi nghĩ đã đến lúc xử lý nó.
Khi đẩy nắp đàn lên, tôi phát hiện ba vết xước dài, sắc nhọn.
Không giống dấu vết của vật nhọn nào đó cứa qua – không hề gọn ghẽ – mà là những vết cào xoắn vặn, hỗn loạn.
Giống như ai đó… đang trút giận.
Sắc mặt tôi trầm xuống, mở camera an ninh.
Trong phòng múa luôn có một camera nhỏ bí mật, không góc chết, quay được toàn cảnh phòng múa của tôi, chỉ mình tôi biết.
Linh cảm bất thường, tôi lập tức tua lại các đoạn ghi hình.
Và rồi, đến tối ngày 23 tháng 1, hai người xuất hiện trong đoạn ghi hình—
Trình Hoài và Kiều Chi.
Chiếc áo của cô ta đã tuột xuống tận ngực, cả người ngồi gọn trong lòng Trình Hoài, đặt lên đàn piano.
Móng tay dài sắc nhọn của cô ta cào lên mặt đàn, để lại ba vết xước sâu hoắm.
Tôi cố nuốt cơn phẫn nộ đang cuộn trào trong lòng, lưu lại đoạn video, chuẩn bị gọi cho ba mẹ.
Nhưng ngay khi nhìn thấy Trình Hoài bế Kiều Chi rời khỏi cây đàn, đổi địa điểm—anh ta ôm cô ta vào đúng căn phòng có tầm nhìn đẹp nhất, được trang trí cầu kỳ nhất.
Anh ta thuần thục mở cửa, ném cô ta xuống chiếc giường nhỏ trong phòng.