CHƯA TỪNG THẤY MÙA XUÂN - Chương 1
Cập nhật lúc: 2025-05-07 05:36:20
Lượt xem: 318
Cả thành phố A ai cũng biết, rằng Trình Hoài yêu tôi đến tận xương tuỷ.
Anh ấy từng b.ắ.n pháo hoa khắp thành phố chỉ để chúc mừng sinh nhật tôi.
Trong hôn lễ, vì cưới được tôi mà bật khóc như một đứa trẻ.
Chỉ cần tôi sốt nhẹ, anh ấy sẽ đau lòng đến mức mấy ngày liền chẳng ăn chẳng ngủ.
Mọi người đều nói, được gả cho Trình Hoài là phúc phần mà tôi phải tu tám kiếp mới có được.
Chỉ có tôi biết, anh ấy ở bên ngoài có nuôi một người phụ nữ khác.
Đứa con của họ đã sáu tuổi.
Còn tôi và anh ta, mới quen nhau chưa tới sáu năm.
Chương 1:
Tôi sốt cao phải nhập viện, lúc bị y tá giữ tay lại để tiêm, Trình Hoài nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi, run nhẹ.
Y tá thực tập còn non tay, tiêm mấy lần đều trượt, khiến tôi đau liên tục.
Đến lần cuối, tôi khẽ nhíu mày vì không chịu nổi nữa.
Trình Hoài lập tức đỏ hoe cả mắt.
Anh ấy nâng bàn tay đang truyền dịch của tôi lên, cúi đầu thổi nhẹ rất lâu.
“Chỉ Nghiên, có đau lắm không?”
Thật ra, chỉ đau chút xíu thôi.
Còn chẳng bằng một phần trăm lúc tôi tập những bài múa cơ bản.
Nhưng tôi chớp mắt, để rơi một giọt nước mắt.
Nó rơi xuống lòng bàn tay Trình Hoài, như thể thiêu đốt lấy anh ta.
Người đàn ông luôn tỏ ra điềm tĩnh trước mặt người khác ấy, bỗng rối loạn hoàn toàn.
Anh ta ôm tôi vào lòng, cẩn thận đến mức giống như đang ôm một món đồ sứ quý giá dễ vỡ.
Những người bạn xung quanh bắt đầu cười đùa trêu chọc:
“Lại phát cơm chó rồi, lại bắt đầu rồi đấy.”
“Bé cưng đau hả? Nào, anh ôm một cái~”
“Chị Nghiên à, đời này anh Hoài nhà bọn em đầu hàng dưới váy chị thật rồi.”
Tôi tựa đầu lên vai Trình Hoài, lặng lẽ nghe những tiếng trêu chọc đầy thiện ý ấy.
Cố nuốt cái nghẹn nơi cổ họng xuống.
Phải, cả thế giới này đều biết Trình Hoài yêu tôi đến điên cuồng.
Nhưng chỉ tôi mới biết, anh ta ấy giấu tôi, giấu một người phụ nữ bên ngoài. và con của họ, đã sáu tuổi rồi.
Còn tôi và anh ta, mới quen nhau chưa tới sáu năm.
Tôi phát hiện ra sự tồn tại của Kiều Chi là vào hôm qua, lúc tôi bị sốt cao phải nhập viện, còn Trình Hoài thì vừa rời đi để đi đóng viện phí.
Anh ta vừa ra khỏi phòng bệnh, y tá đã vào đưa tôi đi kiểm tra sức khỏe.
Sau khi kiểm tra xong, thấy cô y tá nhỏ luống cuống bận rộn, tôi mỉm cười ra hiệu mình có thể tự về được.
Phòng CT không xa khu nội trú lắm, chỉ cách nhau một hành lang dài.
Tôi bám tay vào lan can bước qua hành lang, thì bỗng nghe thấy giọng Trình Hoài vang lên từ một căn phòng ở cuối hành lang.
Giọng nói vốn trầm thấp, lạnh nhạt ấy, lúc này lại trở nên lười biếng, bất cần, như đang tán tỉnh ai đó đầy cợt nhả.
“Đồ lẳng lơ, nhớ ba chưa?”
Kiều Chi đặt những ngón tay sơn màu rực rỡ lên cái bụng hơi nhô ra, một tay từ yết hầu của Trình Hoài trượt dần xuống.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/chua-tung-thay-mua-xuan/chuong-1.html.]
Đôi mắt xếch như hồ ly nheo lại, thổi hơi vào tai anh ta:
“Nhớ đến mức mặc nội y cũng không nổi nữa~”
Sắc mặt Trình Hoài trầm xuống, cúi người định tiến tới gần cô ta.
Nhưng đúng lúc đó, tiếng nước dội từ nhà vệ sinh vang lên.
Ngay sau đó, một bé trai tầm năm, sáu tuổi chạy nhảy lao ra, chen vào giữa hai người:
“Ba mẹ ơi, em bé trong bụng vẫn khoẻ chứ ạ?”
Ba mẹ…
Tôi đứng sững lại, ánh mắt trân trối nhìn chằm chằm vào hai chữ lớn trước mặt:
“Khoa Sản”.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Tôi loạng choạng, phải siết chặt lan can bên cạnh để giữ mình trông thật bình tĩnh.
Tự nhủ hết lần này đến lần khác:
Không phải đâu. Người đó không thể là Trình Hoài.
Trình Hoài của tôi là người điềm đạm, biết lễ nghĩa, trầm tĩnh và kiêu hãnh.
Anh ta tuyệt đối không thể là người đàn ông trong căn phòng kia…
Tôi cứng đờ người, trân trân nhìn Trình Hoài – vốn đã chuẩn bị đứng dậy rời đi – bỗng khựng lại.
Ngay giây sau đó, tôi nghe thấy tên tôi vang lên từ trong phòng, một giọng nói ngọt ngào vang lên như sét đánh ngang tai.
“Ôn Chỉ Nghiên nhập viện rồi sao?”
Chỉ trong một cái chớp mắt khi nghe đến tên tôi, ánh mắt anh ta lập tức u tối.
Anh ta sải bước đến bên giường, ánh mắt lạnh lùng, đưa tay bóp chặt cổ Kiều Chi.
“Tôi đã nói với cô rồi, những chuyện không nên hỏi, đừng có hỏi.”
Trình Hoài cúi đầu nhìn thân thể người phụ nữ đang vùng vẫy trong tay mình, như đang nhìn một con vật hạ đẳng nào đó.
Ngay khi ánh mắt Kiều Chi dần trở nên mơ hồ, anh ta mới từ từ buông tay.
Lời nói hờ hững, ánh mắt sắc như dao.
Cứ như cái dáng vẻ lả lơi, đắm đuối trên giường vừa nãy chỉ là một ảo ảnh.
“Chỉ Nghiên là vợ tôi.”
“Và tôi vĩnh viễn chỉ có một người vợ này mà thôi.”
“Nếu cô còn dám có suy nghĩ bẩn thỉu nào nữa…”
“Tôi sẽ khiến cô…”
“Chết một cách rất khó coi.”
Tôi không biết mình đã quay lại phòng bệnh bằng cách nào.
Chỉ biết rằng lúc này, tôi đang ngồi trên giường, cả người run rẩy không ngừng.
Không rõ là do cơn sốt khiến tôi thở dốc, hay do trái tim đau đến mức không thể khống chế nổi.
Tôi gục đầu bên thành giường, dùng hết sức ấn chặt lấy lồng n.g.ự.c đang nhói lên từng cơn, cố gắng hít thở sâu.
Nhếch nhác, nhìn những giọt nước mắt to tướng xen lẫn với tóc, thấm ướt cả ga giường.
Cho đến khi Trình Hoài mở cửa bước vào, tôi nghe thấy một giọng trẻ con the thé từ ngoài cửa vọng vào:
“Mẹ ơi, dì kia xấu quá! Xấu hơn mẹ nhiều luôn!”
Là tiếng của con trai Kiều Chi.
Ngay sau đó là tiếng tát giòn tan vang lên.
Cánh cửa ngoài hành lang chợt im bặt.