Chưa gặp đã si mê - Chương 7
Cập nhật lúc: 2025-11-20 16:21:07
Lượt xem: 93
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Anh dừng , ánh mắt tập trung và sâu sắc, từng chữ từng chữ rõ ràng rành mạch: “Bởi vì em là Lâm Đóa, nên sẵn lòng tin em thêm một nữa.”
sững sờ, nhịp tim vô dụng bỗng hụt mất một nhịp, khiến quên béng ý định rút lời : “Tóc vẫn ướt thế ? Có cách sấy ? Haha, nào, lên sấy giúp .”
“Được.”
Giản Hi để mặc kéo lên lầu.
Khoảnh khắc lưng , liếc cuốn sổ tay đặt ghế sofa. Khóe môi âm thầm nhếch lên, lộ một nụ đắc ý.
, trang đầu cuốn sổ tay ghi một câu rõ ràng và ngay ngắn.
[Sự đồng cảm và lòng thương hại của một phụ nữ đủ để một đàn ông vững bên cạnh cô .]
Ừm, các cư dân mạng quả nhiên lừa , còn áp dụng tiếp.
…
Qua hơn một tháng chung sống tiếp theo, phát hiện Giản Hi thật sự là một đứa trẻ ngoan, dịu dàng, hiểu chuyện, còn quan tâm và giúp giải quyết rắc rối.
Quan trọng nhất là đôi mắt , chỉ cần đôi mắt sáng long lanh xinh , liền chẳng truy cứu bất cứ vấn đề nào nữa.
Ví dụ như hôm qua vội ngoài, hàng xóm chở một chuyến.
Ai ngờ chiều tối ngày hôm , tiếng than của hàng xóm vang vọng khắp khu dân cư, giọng đến lạc cả : “Ai?! Ai đ.â.m lốp xe của ?! Có nó đắt thế nào hả?! Thằng khốn kiếp! Tại đ.â.m lốp xe của !”
sững sờ hai giây, như ma xui quỷ khiến, về phía Giản Hi: “Cái đó, Giản Hi…”
Giản Hi đặt quả trứng gà luộc bóc vỏ sạch sẽ bát , đó ngước mắt lên bằng ánh mắt vô tội.
bỗng ngừng thở, nhớ vô tim đập loạn xạ vì Giản Hi trong hai ngày nay, mặt khỏi nóng bừng.
Oa oa bố ơi, con gái bất hiếu, giờ con thật sự cùng con trai bố chơi giả cốt khoa .
Cơ mà cũng , hàng xóm đang lóc t.h.ả.m thiết ngoài cửa sổ, đầu Giản Hi đang bình tĩnh, trầm .
dứt khoát đưa kết luận, điên thật . Sao thể nghi ngờ là Giản Hi chứ?
Ai thì , nhất định là Giản Hi! Anh sẽ cái trò !
! Tin! Anh! Ấy!
gắp quả trứng lên, chợt nhớ bố vẫn còn ở đó, quả nhiên ngẩng đầu lên chạm mắt với họ.
Mẹ nuôi vui vẻ: “Nếu hai đứa hòa hợp như , hôn ước cũng nên đưa kế hoạch thôi.”
“Vừa tuần chúng sẽ công bố chuyện Giản Hi trở về, tiện thể công bố luôn hôn ước của hai đứa .”
Lời dứt, quả trứng đũa rơi bịch xuống bàn.
Khoan , khoan . Hôn ước gì cơ, gì hết?
kinh ngạc Giản Hi. Giản Hi tiếp tục thong thả ăn cháo, hề tỏ bất ngờ, rõ ràng là chuyện .
nuốt nước bọt: “Bố, , hôn ước gì cơ ạ?”
Bố nuôi khó hiểu: “Hả? Đóa Đóa, con là con hết ? Con còn bảo là con đồng ý, con quên ?”
nhớ kỹ càng, tự đập mạnh trán . Chỉ tại lúc đó câu câu chăng, cứ vội vàng nhảy đồng ý nên mới nông nỗi .
lấy hết can đảm: “Bố , thật cái hôn ước , con …”
“ ăn xong .”
Giản Hi đột ngột dậy, thậm chí còn thèm lấy một cái, lưng thẳng lên lầu.
Nhìn bóng lưng cứng đờ của biến mất ở góc cầu thang, lòng bỗng nhiên trống rỗng, vô thức đặt đũa xuống, nhấc chân theo.
Đến cửa phòng Giản Hi do dự, hiểu ma xui quỷ khiến theo đến tận đây.
thở dài một tiếng, chuẩn lưng rời thì trong phòng đột nhiên truyền đến tiếng vật nặng rơi xuống đất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/chua-gap-da-si-me/chuong-7.html.]
giật nảy , lập tức đẩy cửa xông : “Giản Hi, thế?”
Phòng bật đèn, rèm cửa đóng kín, tối đen như mực, thấy gì.
mò mẫm trong bóng tối, khẽ hỏi: “Giản Hi, ngã ?”
Giản Hi vẻ đau lắm: “Uhm, đang quần áo thì đột nhiên mất điện, nên ngã một chút…”
“Thế ngã nặng ? Có chảy m.á.u ? Mau đưa xem nào…”
dựa cảm giác đến mặt , mò từ mặt xuống phía , xem xét cái chân thương.
Kết quả là tóm một vật xúc cảm vô cùng xa lạ...
khựng hai giây, nghi hoặc nắn nhẹ hình dạng của nó.
“Ưm…”
Ngay lập tức, đỉnh đầu vang lên tiếng rên rỉ nghẹn , như đau đớn như khoái cảm của Giản Hi: “Đóa Đóa, em đừng…”
Lời dứt, đèn đầu bật sáng, lập tức rõ thứ đang nắm là cái gì, ngay tức khắc đầu phát tiếng nổ chói tai.
Á á á, cứu mạng! Cái thứ xí gì thế !!
hoảng loạn, bối rối chạy về phòng . Sau một lúc lâu, cảm giác nóng bừng mặt mới dịu đôi chút.
vịn tay nắm cửa định dậy, bên ngoài vang lên giọng Giản Hi: “Đóa Đóa, chuẩn trái cây , bảo chúng xuống.”
Tim đập thình thịch, cố gắng trấn tĩnh, hắng giọng: “Được, , .”
Ngoài cửa im lặng một lát.
nín thở tập trung, đợi đến khi tiếng bước chân biến mất ở cầu thang, mới cẩn thận vặn mở khóa cửa.
Ngay khoảnh khắc khe cửa hé mở, một bàn tay to lớn với các đốt ngón tay rõ ràng đột ngột vươn từ bên cạnh nắm chặt lấy cổ tay .
Thậm chí còn kịp kêu lên, đẩy phòng, lưng là cánh cửa, mặt là cơ thể nóng rực của Giản Hi.
Ánh đèn chắn mất, ngẩng đầu lên rõ cảm xúc đen tối đang cuộn trào trong đáy mắt .
“Giản Hi, nãy cố ý , … ừm.”
Lời hết thì môi Giản Hi áp xuống. Ban đầu chỉ là chạm nhẹ lên môi, ngay đó lưỡi thuận thế dò bên trong.
Khoảnh khắc đầu lưỡi chạm , rùng một cái, vò nhăn vạt áo .
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, trong cơn ý thức mơ hồ chỉ thấy tiếng thở dốc dồn dập và nhịp tim loạn xạ của cả hai cùng với một câu của Giản Hi: “Thật sự thích em, bé cưng ”
Ngày công bố Giản Hi trở về và hôn ước của hai chúng cũng đúng lúc là sinh nhật .
Sau khi tiếp xong những vị khách đến chúc mừng, kéo Giản Hi góc khuất để thổi nến và tranh thủ một cơ hội ước nguyện.
Giản Hi chọc nhẹ má : “Em ước gì thế, thể ?”
lườm một cái: “Ước nguyện sẽ linh nghiệm nữa …”
Giản Hi trầm ngâm hai giây: “Em , , thì mới linh nghiệm.”
khẽ hừ một tiếng: “Được , .”
Lại chắp hai tay thì thầm: “Ước nguyện của là, mỗi ngày đều thể ngủ nướng đến khi tự tỉnh.”
Ước xong nghiêng đầu Giản Hi: “Thế còn ? Giản Hi, ước nguyện của là gì?”
Giản Hi nghiêm túc đáp: “Trở thành [tự tỉnh giấc].”
“Hả?”
" máy" hai giây.
Phản ứng kịp điều , lập tức phát tiếng nổ chói tai.
“Giản Hi, là đồ lưu manh thối!!”