Thông báo
Nếu quý độc giả thấy nội dung đọc của mình bị mất chữ, nội dung lộn xộn. Xin vui lòng tải lại trang để có tiếp tục đọc. MonkeyD chân thành xin cảm ơn!

Chủ Mẫu Thế Gia - 10

Cập nhật lúc: 2025-07-17 15:33:35
Lượt xem: 409

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nàng đắc ý đến mức quên , ngày càng to gan, thậm chí còn dám dùng xuân dược với Tạ Chiêm, vốn khí huyết suy kém.

 

Cho đến một đêm đầu tháng , Tạ Chiêm áo quần xộc xệch, giận dữ lao về phủ, một cước đá tung cửa viện :

 

“Độc phụ! Là nàng hạ dược đúng ?!”

 

Ta ngơ ngác :

 

“Phu quân đang gì thế? Thiếp thật sự chẳng hiểu nổi.”

 

Thì gần đây, Tạ Chiêm vốn dồi dào tinh lực dần trở nên lực bất tòng tâm, đêm nay càng là thử hết cách vẫn chẳng tác dụng gì.

 

Cuối cùng nóng ruột, mạnh tay dùng đến dược tính mãnh liệt, kết quả mắt đỏ ngầu, m.á.u mũi chảy dài, thể vô cảm.

 

Cơn khí huyết dồn lên, gắng gượng nổi, đành lén mời đại phu đến bắt mạch, ai ngờ phán một câu dược phá thương căn, từ nay về thể hành phòng nữa.

 

Kẻ đầu tiên nghi ngờ là .

 

“Nàng lúc sinh Thanh Vu từng khó sinh, chắc chắn khó lòng sinh nở nữa.

 

“Mà lâu viện nàng, e là nàng vì ghen tị nên ngấm ngầm hạ độc hại !”

 

Ta như quỷ, ánh mắt đầy thương hại:

 

“Khó sinh thì thật, nhưng chỉ thương tổn khí huyết, điều dưỡng thì vài tháng sẽ hồi phục.

 

“Còn việc khó con… ai với thế? Hôm qua đại phu mới tới khám, còn bảo thể khỏe mạnh.”

 

“Chỉ là… vị đại phu cũng nhắc tới, Liễu di nương xin vài thang thuốc cường dương trợ lực.

 

“Chẳng là dùng cùng ?”

 

Lời dứt, sắc mặt Tạ Chiêm trắng bệch như thiên lôi giáng trúng.

 

Khi cùng cô nương Như Yên dùng xuân dược, nàng từng rõ dược tuy , nhưng tuyệt đối thể dùng chung với thuốc mãnh liệt như hổ lang chi dược.

 

Nàng dặn dò Tạ Chiêm nhiều , mà Tạ Chiêm cũng hết lời cam đoan sẽ cẩn trọng vạn phần.

 

Ngay cả khi đến viện của Liễu Tích Dung, cũng nhắc , tuyệt đối dùng dược.

 

Thế mà nàng

 

Tạ Chiêm tức giận xoay , lao thẳng tới viện của Liễu di nương.

 

Trong phòng vẫn còn lượn lờ hương khói, làn khói thanh nhã lượn quanh giường, hương thơm ngọt lịm, mới ngửi từ xa khiến tâm phiền khí nóng.

 

“Đây là thứ gì?”

 

Tạ Chiêm cố nén giận hỏi.

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

 

Liễu Tích Dung ngỡ giữ lời, sớm về bầu bạn, liền mềm mại bước đến, tựa lòng , e lệ :

 

“Còn thể là gì? Là thứ xưa chúng dùng trăm ngàn còn gì.”

 

“Thanh Lãng thể tàn phế, tự nhiên tận tâm vì Tạ gia sinh thêm quý tử mới .”

 

Một tiếng đau nhói xẹt qua tim Tạ Chiêm, giọng trầm thấp lặp :

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/chu-mau-the-gia/10.html.]

 

“Ta chẳng dặn nàng, thể dùng thứ ?”

 

Liễu Tích Dung bĩu môi, kéo thắt lưng , đưa lên giường:

 

“Bên ngoài hồ ly tinh nào đó lừa , cũng tin ? Bất quá là sợ tranh sủng mà thôi.”

 

“Chờ thai, dùng cũng chẳng cả.”

 

‘Chát!’

 

Tạ Chiêm cuối cùng nhịn nữa, một bạt tai như trời giáng giáng xuống, đánh nàng ngã lăn đất.

 

“Tiện nhân! Ngươi hủy , hại !”

 

Liễu Tích Dung chấn động, thể tin nổi Tạ Chiêm:

 

“Chàng đánh ? Vì con tiện nhân bên ngoài, tay với ?”

 

Bao ngày dồn nén, những ấm ức khi nhập phủ, những ngày sống bằng súc vật, chê nhục nhã, phút chốc bùng lên, hóa thành những lời gào thét đầy uất hận:

 

“Nếu miệng lời đường mật hứa cho hạnh phúc, để lừa dối, hồ đồ sinh con cho , uổng phí cả thanh xuân?”

 

“Ta, Liễu Tích Dung, từng nổi danh cả Dương Châu, há gả tử tế ? Đợi suốt bốn năm, khổ cực kinh, sống những ngày như thế nào ?”

 

“Đến mức cùng đám tiện nhân tranh giành ân sủng, cũng cảm thấy bản thật đáng thương hại.”

 

“Chàng hối hận? Ta còn hối hận hơn cả . Nếu cho chọn , thà sinh con cho viên ngoại lang còn hơn thất của !”

 

Lời cuối cùng như d.a.o đ.â.m thẳng tim Tạ Chiêm.

 

Bao nghi kỵ, oán hận tích tụ nhiều ngày cuối cùng bùng nổ, cách nào kiềm chế nữa.

 

“Tốt! Tốt lắm! Quả nhiên là đồ bẩn thỉu từ kỹ viện!”

 

“Ngươi tưởng cưới ai, hạ lấy ngươi ? Dù là Nguyễn Minh Chiêu cũng còn hơn ngươi cả trăm ! Nếu cha ngươi năm xưa cứu mẫu , mà bà ép trả ân tình lên ngươi, thứ nhơ nhớp như ngươi còn chẳng buồn chạm tới.”

 

“Ngươi oán là quý trong Tạ gia? Vậy thì cuốn gói nô tỳ thấp hèn nhất cho !”

 

lúc , quản gia tiến bẩm báo:

 

“Lão gia, tên mã phu một mắt xin hồi hương lấy vợ, đêm nay còn dùng xe ngựa nữa ạ?”

 

Tạ Chiêm khẽ nhướng mày, lạnh như dao:

 

“Cưới vợ gì về quê? Ngay mắt chẳng sẵn đó ?”

 

17

 

Quản gia cúi đầu, ánh mắt lạnh lùng âm thầm lướt qua Liễu Tích Dung.

 

Ngày vì nàng đoạt sính lễ của , đẩy tội cho quản gia, khiến chịu ba mươi đại bản, mối hận ghi tạc trong lòng đến tận ngày nay.

 

Ta từng đem phương dược giá nghìn vàng trao cho quản gia, cứu một chân của .

 

Từ đó mang ơn đức, tự nguyện bước lên thuyền cùng , kẻ đồng mưu.

 

Loading...