CHU KHA - Chương 4
Cập nhật lúc: 2025-04-21 02:31:01
Lượt xem: 1,341
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/5pucxrInI7
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nhưng lập tức, nàng nhớ đến chuyện mình thường bị người khác đố kỵ vì dung mạo hơn người.
Chỉ trong thoáng chốc, nàng liền cho rằng cơn giận của ta cũng chẳng qua vì ghen ghét mà thôi.
Nghĩ vậy, đáy mắt Liễu Như Yên chợt hiện lên chút thương hại — như đang nhìn một nữ nhân độc ác nhưng đáng thương.
“Tỷ tỷ, ta không có ý đó, chắc là tỷ hiểu lầm rồi…”
Ánh mắt nàng ngập tràn vẻ yếu đuối, mày mắt rưng rưng như muốn khóc đến nơi.
Đám đông quanh đó bắt đầu xì xào, không ít người nghiêng về phía nàng, đồng loạt lên tiếng trách mắng ta.
Liễu Như Yên thầm cười một tiếng, ánh mắt lóe lên tia kiêu ngạo.
Nàng vốn dĩ… chính là ưu tú như thế!
Ta nhìn màn kịch vụng về kia, lạnh lùng phun ra hai chữ:
“Thần kinh.”
Sắc mặt Liễu Như Yên lập tức trở nên khó coi:
“Ngươi nói gì?”
Ta chẳng thèm để ý đến phản ứng của nàng, chỉ lặng lẽ ngắm nhìn phủ Đại Hoàng tử, lòng chợt dâng lên một chút tiếc nuối.
Thôi vậy… có lẽ là hữu duyên vô phận.
Ta xoay người định rời đi.
Đúng lúc ấy, từ trong phủ bước ra một đội thị vệ, Đại Hoàng tử Huyền Tiêu dưới sự vây quanh của tùy tùng đi tới trước cổng.
Sau khi nghe kể sơ qua chuyện xảy ra, ánh mắt Huyền Tiêu lập tức lạnh lẽo đến thấu xương.
Hắn ra lệnh trừng phạt tên tiểu đồng tội hỗn xược, sau đó quay lại, vẻ mặt ôn hòa như gió xuân:
“Chu tiểu thư, mau vào đi. Yến tiệc sinh thần của bản vương sắp bắt đầu rồi.”
Hành động ấy khiến toàn thể mọi người kinh ngạc.
Chẳng ai ngờ, Đại Hoàng tử lại có thể khách khí với ta đến vậy.
Lúc này, cuối cùng cũng có người nhận ra thân phận của ta.
Kinh hãi thốt lên:
“Nàng… nàng hình như là Đại tiểu thư của phủ Trấn Quốc công – Chu Kha!”
Một lời vừa dứt, bầu không khí lập tức đông cứng.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Những kẻ vừa rồi còn cao giọng mắng chửi ta, nhất thời mặt mày trắng bệch, miệng không thốt nổi một câu, có người thậm chí sợ hãi đến ngất lịm tại chỗ.
Mà khi ta bước vào phủ, Huyền Diệp đang ngồi một góc uống rượu, thần sắc ủ ê.
Vừa trông thấy ta sóng vai cùng Huyền Tiêu tiến vào đại sảnh, hắn đột ngột đứng bật dậy.
“Choang!”
Chén bát trên bàn bị hắn vung tay hất xuống, vỡ vụn dưới nền đá cẩm thạch.
Toàn sảnh đường đều kinh ngạc, không hiểu Tam Hoàng tử phát điên vì cớ gì mà dám vô lễ như vậy tại yến tiệc sinh thần của Đại Hoàng tử.
Huyền Tiêu thoáng sửng sốt, rồi nhẹ giọng, lạnh nhạt nói:
“Tam đệ, ngươi thất thố rồi.”
Lúc này, thế lực của Huyền Diệp không còn được như xưa, không có sự trợ giúp của phủ Trấn Quốc công, hắn đã sớm suy yếu thấy rõ.
Nếu hắn có chút trí tuệ, lẽ ra nên ngoan ngoãn ẩn mình, thu mình chờ thời, tránh để sau này tân đế lên ngôi sẽ tính sổ với hắn.
Thế nhưng, Huyền Diệp dường như chẳng nghe thấy lời cảnh cáo ngầm của Huyền Tiêu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/chu-kha/chuong-4.html.]
Hắn đứng chắn trước mặt ta, lửa giận bốc lên tận đỉnh đầu, gầm lên:
“Ta biết ngay!”
“Ngươi vì vinh hoa phú quý nên mới vứt bỏ ta!”
“Ngươi thật đê tiện, ngươi nghĩ Huyền Tiêu sẽ thật lòng coi trọng ngươi sao?”
“Hắn chỉ lợi dụng ngươi mà thôi, đồ ngu xuẩn!”
Sắc mặt Huyền Tiêu lập tức trở nên cực kỳ khó coi.
Ta đối diện với ánh mắt của Huyền Diệp — hung tợn như dã thú, khinh bỉ như chó điên — nhưng vẻ mặt vẫn vô cùng bình thản:
“Thần thiếp không hiểu lời Tam Hoàng tử điện hạ.”
“Chu Kha chưa từng cùng người có gì ràng buộc, sao lại nói đến chuyện vứt bỏ?”
“Mong điện hạ chớ nên ăn nói hồ đồ, nếu còn tiếp tục làm càn, phủ Trấn Quốc công ta cũng không phải dễ bắt nạt.”
“Nếu người vẫn cố chấp, ngày mai ta sẽ dâng sớ tấu rõ việc này lên Thánh thượng.”
Một Hoàng tử thất sủng, thật sự nghĩ phủ Trấn Quốc công ta sẽ kiêng dè hắn sao?
Đến hôm nay, ta đã học được cách giấu kín oán hận trong mắt, nhưng Huyền Diệp vẫn nhận ra một tia hận ý ẩn sâu trong ánh nhìn kia.
Chính tia hận ý đó, đã khiến cơn giận trong hắn bùng cháy dữ dội, lý trí cuối cùng cũng bị đốt sạch.
“Một nữ nhân nho nhỏ, lại dám ăn nói như thế với bản Hoàng tử!”
“Tiện nhân độc phụ!”
Huyền Diệp giận dữ gào lên, hoàn toàn xé toang lớp mặt nạ giả dối thường ngày.
Nhưng hắn chưa kịp như ý xuất thủ, thì —
Chỉ thấy Huyền Tiêu đã bước lên chắn trước mặt ta, tay phải giơ ra, dễ dàng bắt lấy cánh tay Huyền Diệp.
Hiển nhiên hắn đã lường trước được — Tam Hoàng tử tất sẽ nổi cơn thịnh nộ mà manh động.
“Tam đệ.”
Huyền Tiêu siết chặt cổ tay Huyền Diệp, lần thứ hai nói ra lời ấy:
“Ngươi cư xử…quá phận rồi.”
Ánh mắt hắn đầy vẻ lạnh lùng không vui.
Nếu đổi lại là người khác dám làm càn trong yến tiệc sinh thần của hắn, thì đầu kẻ đó e rằng đã sớm rơi xuống đất.
“Tránh ra!”
Huyền Diệp giận dữ gào lên.
“Huyền Tiêu, ta biết ngươi muốn làm Hoàng đế!”
“Chỉ cần ngươi giao nữ nhân độc ác này cho ta, ta liền dốc toàn lực ủng hộ ngươi!”
Lý trí đã bị cơn thịnh nộ thiêu rụi hoàn toàn, tiếng gào của Huyền Diệp như sấm nổ giữa đại sảnh, khiến toàn phủ Đại Hoàng tử phút chốc lặng ngắt như tờ.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, sắc mặt hoảng sợ không thôi.
Những lời ấy… bọn họ thực sự có thể nghe ư?
Chín vị Hoàng tử tranh ngôi là chuyện thiên hạ ai ai cũng biết, dù ngoài mặt không ai dám nói, nhưng trong bóng tối đều hiểu rõ lòng nhau.
Thế nhưng dù sao đương kim Hoàng đế vẫn còn tại vị, uy phong của thánh thượng vẫn còn đó.
Huyền Diệp lại dám giữa yến tiệc đông người mà ngang nhiên buông lời đại nghịch bất đạo như vậy —
Hắn… quả thật không muốn sống nữa rồi sao?