CHU KHA - Chương 2
Cập nhật lúc: 2025-04-21 02:30:00
Lượt xem: 1,344
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tính từ lần gặp trước, đã tròn một tháng.
So với ngày hôm ấy, nay Huyền Diệp chẳng còn chút phong thái hào hoa nào nữa.
Y phục trên người có phần xộc xệch, cả người toát ra vẻ tiêu điều, tàn tạ.
Sao vậy?
Không có ta nâng đỡ, Huyền Diệp ngươi đã sa sút đến mức này rồi ư?
Ánh mắt ta và hắn giao nhau, nhưng nét mặt ta lại vô cảm, tựa như chưa từng thấy hắn, dẫn Tiểu Đào xoay người bỏ đi.
Huyền Diệp nghiến răng, hận đến nỗi muốn nghiền nát cả hàm.
Khoảng thời gian qua, lòng hắn rối như tơ vò.
Sau khi bị ta từ chối lời cầu hôn, những thế lực từng ủng hộ hắn bắt đầu d.a.o động.
Mà một khi họ thật sự buông tay, thì hắn chính là người đầu tiên bị đào thải trong cuộc chiến tranh ngai vàng của chín vị Hoàng tử.
Vì thế, mấy ngày nay hắn luôn tìm cách xoay chuyển cục diện.
Cuối cùng vẫn quay lại điểm cũ — chính là ta.
Phải rồi.
Chỉ cần phủ Trấn Quốc công vẫn còn đứng về phía hắn, thì những thế lực kia sẽ tiếp tục kiên định chọn hắn, chứ không phải như hiện tại — chần chừ bất định.
Hắn âm thầm thề — sớm muộn gì cũng bắt phủ Trấn Quốc công phải đổ m.á.u trả giá.
Thế nhưng lúc này, trông thấy ta, hắn lập tức điều chỉnh tâm tình, bước tới với vẻ mặt tươi cười như gió xuân:
“A Kha, thật trùng hợp, nàng cũng ở đây à.”
“Tam Hoàng tử.”
Ta làm như vừa trông thấy hắn, cung kính chào hỏi.
Nét mặt Huyền Diệp lập tức cứng đờ, gượng cười lắp bắp:
“A Kha… sao nàng lại trở nên xa lạ đến vậy?
Trước kia chẳng phải nàng vẫn gọi ta là Huyền Diệp ca ca sao?”
Đó là bởi khi xưa… ta mù mắt.
Ta điềm nhiên đáp lại:
“Tam Hoàng tử điện hạ, xin thứ tội.”
“Năm xưa ta tuổi nhỏ chưa hiểu chuyện, kính mong điện hạ chớ bận lòng.”
Nói xong, ta chẳng thèm liếc nhìn sắc mặt Huyền Diệp, dắt Tiểu Đào xoay người bỏ đi.
Nào ngờ, Huyền Diệp đột nhiên vươn tay nắm chặt lấy ta, sắc mặt dữ tợn tựa như muốn g.i.ế.c người, kéo mạnh ta đi.
Chung quanh lập tức náo động.
Tiểu Đào lo lắng đuổi theo, song lại bị thị vệ bên cạnh Tam Hoàng tử chặn lại.
“A Kha, nói cho ta biết rốt cuộc là vì sao?!”
Huyền Diệp nghiến răng chất vấn, hai mắt đỏ ngầu, tựa như phẫn nộ đến cực điểm.
Ánh mắt ấy khiến ta chợt nhớ đến khoảnh khắc cuối cùng của kiếp trước —
Hắn cũng từng dùng ánh mắt lạnh lẽo như băng đó, nhìn ta lần cuối trước khi ra lệnh xử trảm toàn gia tộc ta.
Ngay khoảnh khắc ấy, ta không còn muốn giả vờ nữa.
Ta nhìn thẳng vào hắn, trong mắt là hận ý sâu như vực thẳm, từng chữ từng lời như cắt vào tim:
“Bởi vì ta… hận ngươi.”
“Hận… ta?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/chu-kha/chuong-2.html.]
Huyền Diệp lặp lại lời ta, thần sắc sững sờ như bị sét đánh.
Hắn nhìn thấy rõ lửa giận cùng oán hận trong mắt ta.
Không hiểu vì sao, lại chẳng thể nào đối diện cùng ánh mắt ấy, trong lòng đột nhiên nhói lên một trận.
Hắn há miệng, tưởng như muốn hỏi điều gì, nhưng sau cùng lại uể oải buông lời:
“Vậy chí ít… nàng cũng nên nói cho ta biết, vì sao nàng hận ta.”
“Ta… rốt cuộc đã sai ở đâu?”
Sai ở đâu?
Ta thật muốn hỏi lại hắn một câu —
Phủ Trấn Quốc công chúng ta đã sai ở đâu?
Chúng ta liều mạng phò tá ngươi đăng cơ, hết lòng tận lực.
Cuối cùng đổi lại được gì?
Là một đạo thánh chỉ tru di cửu tộc.
Ngươi chẳng phải từng nói, sự phò tá của phủ Trấn Quốc công là nỗi nhục của ngươi sao?
Vậy mà hôm nay… lại mặt dày mò đến đây?
Dưới tay áo, nắm tay ta siết chặt, móng tay gần như cắm sâu vào da thịt, đau nhói từng cơn.
Nhưng ta vẫn không nói gì thêm.
Có những lời, không thể dễ dàng thốt ra — bằng không chính là tự chuốc lấy tai họa.
Ta xoay người, không buồn nhìn hắn nữa.
Những lời thề non hẹn biển, những tháng ngày mặn nồng từng có, sớm đã hóa thành tro bụi —
Tất cả đều bị chính đạo thánh chỉ của Huyền Diệp thiêu rụi sạch sẽ.
Từ xa đột nhiên vang lên tiếng gọi gấp gáp — là phụ thân ta tìm đến.
Ta không muốn người có bất kỳ dây dưa nào với Tam Hoàng tử, liền lập tức quay lưng bỏ đi, chỉ để lại một câu lạnh nhạt:
“Tam Hoàng tử, từ nay ngươi đi đường dương quan của ngươi, ta đi cầu độc mộc của ta.”
Huyền Diệp đứng sau lưng ta, giơ tay định kéo lấy tay áo ta.
Thế nhưng ta nghiêng người né tránh, khiến hắn ngẩn người tại chỗ.
Hắn thất thần nhìn theo bóng lưng ta rời đi, như thể vừa trông thấy tiểu nha đầu năm xưa vẫn luôn theo sát hắn từng bước, nay đã hoàn toàn biến mất khỏi cuộc đời hắn.
Chỉ chốc lát sau, ở nơi ta không nhìn thấy, sắc mặt Huyền Diệp liền trở nên âm trầm đáng sợ.
“Rốt cuộc là chuyện gì…”
“Tại sao lại thành ra thế này?!”
Trong lời hắn, mang theo căm giận và bất cam nồng đậm, khiến đám thị vệ theo hầu đều ngơ ngác liếc nhìn nhau.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Chẳng lẽ… Tam Hoàng tử vì yêu mà sinh hận?
Không một ai biết, ngay từ đầu, Huyền Diệp đã mang trên mình chiếc mặt nạ giả tạo đến tột cùng.
Tình cảm hắn dành cho ta, chẳng qua chỉ là một quân cờ, là thứ hắn dùng để đổi lấy sự ủng hộ của phủ Trấn Quốc công.
“Tam Hoàng tử…”
Một tên thị vệ lấy dũng khí tiến lên, cung kính hỏi:
“Chúng ta… còn đến phủ Trấn Bắc hầu nữa không?”
Lời còn chưa dứt, đã bị ánh mắt lạnh như băng của Huyền Diệp dọa cho nghẹn lại.
Chuyến ra khỏi cung lần này vốn là để cầu viện Trấn Bắc hầu phủ.
Không ngờ lại vô tình gặp được ta.