8
“Đồ nam nhân thối, vênh váo cái gì, cứ như nợ bạc nhà ngươi !”
Đêm nay uống cả một vò nhỏ rượu, đầu óc choáng váng, vịn tường mà đường trong cung.
Vừa gặp vài hòn đá vụn, nghĩ đến cái bộ dạng cao cao tại thượng, xa cách lạ của Cố Trì khi nãy, liền giơ chân đá một cú.
“Cho ngươi kiêu ngạo! Cho ngươi kiêu ngạo! Bảo hai mươi tám còn thành , cái tính thì sống cô độc cả đời là đáng!”
“Đồ chó nam nhân, sớm muộn gì cũng cưỡi lên đầu ngươi cho xem!”
Khóe mắt chợt thấy vạt áo ai đó xuất hiện.
Ngước mắt lên, chỉ thấy nam tử cao lớn vận triều phục, sắc mặt đen như đáy nồi.
Xong , bộ đồ … chẳng là Nhiếp Chính Vương tai họa !
Lúc thì chuồn cũng kịp nữa .
Vội vàng thu chân , nhưng giẫm trúng hòn đá, trẹo chân mà ngã xuống đất.
“Vừa Chu tướng quân hình như đem bản vương so với chó, đang mắng bản vương đó chăng?”
Trong đầu xoay chuyển cấp tốc.
“Không , ngài nghĩ mà xem, chó kêu to cỡ nào chứ, đem ngài so với chó thì nghĩa là… nghĩa là thể ngài tráng kiện đó!”
Ta định vịn tường lên, nhưng cổ chân đau nhói.
“Hí...”
Ánh mắt sắc như đao quét từ đầu đến chân , hừ lạnh một tiếng.
“Chu tướng quân, báo ứng tới cũng nhanh đấy.”
Ta trong lòng âm thầm nguyền rủa.
Cứ tưởng cúi để nhạo , ngờ một tay đỡ lên xe ngựa của .
Ta: “…”
Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3
Trong khoang xe chật hẹp, dày mặt cúi đầu cảm tạ:
“Vương gia, là thần lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, ngài độ lượng như biển cả, bao dung vạn vật, những lời , ngài coi như thấy nhé.”
Vừa xong, xe dừng phủ .
Cổ chân lúc đầu chỉ sưng, giờ phồng lên như chân heo.
Thấy do dự mãi dám xuống xe, vén rèm, thẳng tay bế xuống.
Vừa đặt chân xuống đất, Nghênh An như quả bóng nhỏ lao vọt .
“Phụ …” Đôi mắt nhỏ ngập tràn nghi hoặc lớn.
Ánh mắt Cố Trì dừng khuôn mặt Nghênh An, sững trong thoáng chốc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/chu-duc-ninh/4.html.]
Quả thật, cha sai, việc Nghênh An giống cha nó chuyện , dễ khác dòm ngó.
Ta bật nhảy xuống, chỉnh y phục: “Tạ Vương gia tiễn đưa.”
Kéo theo Nghênh An phủ, đóng cửa cái rầm.
9
Khi còn ở biên ải, luôn nhớ thương vị vịt ở Túy Tiên Lâu, hồ lô đường ven phố, bánh hoa quế của Hạnh Phương Trai.
Khó khăn lắm mới trở về, đương nhiên cho Nghênh An nếm đủ món.
Vừa vặn trùng với Tết Hoa Đăng, dẫn Nghênh An ăn dạo phố.
Bỗng dưng tiếng huyên náo, một nữ tử chạy về phía hét “Cứu mạng!”
Trông thấy nàng sắp hắc y nhân phía đuổi kịp, đem hết đèn lồng treo lên Nghênh An.
Một cú quét chân liền hạ gục đối phương.
“Công tử, may tay cứu giúp kịp thời, nếu , hôm nay …”
Mỹ nhân rơi lệ, dễ khiến sinh lòng thương xót.
Thì cứu là tiểu thư của Thái phó – Ôn Nhược Tuyết.
Khi lý trí trở , mới phát hiện Nghênh An thấy .
Ta chẳng màng gì, điên cuồng tìm kiếm khắp phố.
chút tung tích nào.
Chân bỗng mềm nhũn, phệt xuống đất.
Trong đầu là hình ảnh Nghênh An ngoan ngoãn gọi .
Lau nước mắt, ngẩng đầu lên.
Chỉ thấy Nghênh An đang Cố Trì bế trong lòng.
“Chu tướng quân quả là tâm lớn, đến cả con ruột cũng thể thất lạc. đứa nhỏ cũng thông minh, tìm . Chỉ tiếc là… giống cho lắm.”
Ta ôm chặt Nghênh An tìm , vui mừng kể xiết, chẳng buồn tranh cãi: “Đa tạ Vương gia giúp thần tìm con, thần cảm kích vô cùng.”
Hắn khẽ xuống, Nghênh An liền nhào lòng ôm lấy.
“Mẫu , hài nhi sợ lắm…”
Nghênh An chui lòng , run rẩy đầy sợ hãi.
Ta vuốt nhẹ đầu nó để an ủi, bắt gặp ánh mắt nghi hoặc của Cố Trì.
Xong , Nghênh An hấp tấp gọi là “mẫu ” mất !
Ta vội vã giải thích: “Từ khi mẫu của hài tử qua đời, thần một cha , nuôi nó khôn lớn từng thìa cơm từng bô phân. Nó quen miệng gọi thần là mẫu cũng gì lạ.”