Chú chó mang thai ngoài ý muốn - 05.

Cập nhật lúc: 2025-12-26 15:25:52
Lượt xem: 10

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Bà còn kịp khoe khoang mấy , thể nhanh như .

Rõ ràng nãy vẫn còn đang trò chuyện với mà.

Đến khi tỉnh , dì Vương đang bên giường , mắt dì đầy vẻ tự trách.

gượng dậy, yếu ớt : “Dẫn con thăm , ? Có ở trong phòng bệnh của bố ? Mẹ đúng là yêu bố nhất, con chỉ là đóa hoa dại nhặt ven đường thôi.”

Dì Vương thở dài: “Tiểu Hàm, đều tại dì, nếu lúc đó dì mua cơm một thì xảy chuyện .”

Nước mắt chảy dài dứt, ông trời thể đối xử với như ?

15/

kéo dì Vương, dốc sức lôi dì .

Dì khẽ thở dài, dìu đến nhà xác.

Suốt dọc đường, các bác sĩ y tá đều với ánh mắt đồng cảm.

Cái gia đình của nổi tiếng trong bệnh viện .

thì đen đủi như nhà chắc cũng chẳng mấy ai.

nhỏ giọng : “Dì Vương, lúc đó con ngất , con rốt cuộc là ? Còn nữa, chuyện dì tuyệt đối đừng với bố con nhé.”

Dì gật đầu: “Bác sĩ là bệnh mạch m.á.u não xuất huyết cấp tính, phu nhân vốn luôn triệu chứng ch.óng mặt, bà cho dì với hai cha con.”

Mẹ hiền của con ơi! Chuyện cũng dám giấu.

Bây giờ tính đây, nếu để bố , ông chắc chắn sẽ đ.á.n.h c.h.ế.t , mới tự sát.

Như , cả nhà sẽ cùng thật chỉnh tề.

Nửa đường kéo bác sĩ chủ trị của bố , ban đầu ông định tiếp .

cô y tá bên cạnh rỉ tai vài câu, thế là ông ngoan ngoãn theo chúng đến nhà xác.

Vừa trong, hai chân nhũn , ngừng cấu cánh tay , tự cảnh cáo bản ngất xỉu. Nếu dì Vương ở bên cạnh đỡ, lẽ ngất thêm nữa .

Thận trọng lật tấm vải trắng , gương mặt tái nhợt của vẫn còn vương nụ nhàn nhạt.

run rẩy đưa tay đặt lên ch.óp mũi bà, thực sự còn thở, thể nhanh đến thế, con còn bao nhiêu lời kịp với mà.

sang bảo bác sĩ: “Có thể giúp cháu cấp cứu thêm nữa , lỡ vẫn còn cơ hội thì ! Cầu xin chú đấy! Nhà cháu thể thiếu .”

Ông đầy cảm thông: “Thật xin , chúng cố gắng hết sức !”

gục xuống đất rống lên, nắm c.h.ặ.t lấy tay buông.

“Giúp cháu cấp cứu thêm nữa , ? Lỡ như kỳ tích thì !”

lúc đang đến mức thể kiềm chế nổi, dường như thấy tiếng của bố.

16/

đột ngột ngẩng đầu, thấy bố đang xe lăn, mặt đầy nước mắt .

Ông run giọng hỏi: “Nói cho bố , chuyện là thế nào?”

vội vàng dậy, đắp tấm vải trắng, quẹt nước mắt, rặn một nụ cứng nhắc.

“Bố, con đẩy bố về, ở đây gió lớn quá, cho sức khỏe của bố .”

Ông gạt tay , lớn giọng : “Đừng coi bố là thằng ngốc, đẩy bố trong!”

lắc đầu, bây giờ mất , thể để bố chịu thêm kích động nữa.

đẩy xe lăn của ông định chạy ngoài.

Bố tát một cái , nghẹn ngào: “Mau đẩy bố , bố còn sức nữa .”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/chu-cho-mang-thai-ngoai-y-muon/05.html.]

Đầu óc loạn cả lên, lôi bác sĩ một góc nhỏ giọng : “Có thể tiêm cho bố cháu một mũi t.h.u.ố.c an thần , cháu sợ ông chịu nổi.”

Ông một cái, gật đầu rời .

Vừa thấy dì Vương đẩy bố trong .

Ngăn thì ngăn nổi, chỉ hy vọng bác sĩ thể thật nhanh.

Tình cảm của bố sâu đậm, thực sự sợ ông nghĩ quẩn.

Bây giờ mất , nếu bố cũng theo, thực sự sống tiếp thế nào.

Bố nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt , trong mắt ông là sự tuyệt vọng.

quỳ xuống bên cạnh ông, khẽ vỗ lưng ông.

Ông dịu dàng : “Bà già , bà theo ba mươi năm, bắt bà chịu khổ theo, ngày tháng mới lên thì bà bỏ !”

“Sao bà thể nhanh như thế, đến mặt bà cuối cũng gặp, bà thật nhẫn tâm!”

“Rõ ràng lúc đầu giao hẹn , đợi Hàm Hàm kết hôn xong, hai sẽ cùng du lịch vòng quanh thế giới, giờ bỏ , bà bảo đây?”

“Hàm Hàm 25 tuổi , Tiểu Lý chăm sóc nó, thằng bé đó đáng tin cậy lắm, yên tâm...”

17/

nắm lấy tay ông, lóc : “Bố ơi, bây giờ con chỉ còn mỗi bố là thôi, bố bỏ rơi con!”

Hơn nữa, Lý Văn Tuyên cũng ở bên cạnh con, ngay cả Tiểu Tuyết cũng mất , con thực sự chỉ còn bố thôi.

Ông trìu mến: “Hàm Hàm, con một cô đơn lắm, bố để bà chịu khổ mấy chục năm , thể để bà buồn thêm nữa.”

lắc đầu, nước mắt tuôn rơi lã chã.

Những gì ông , thể chấp nhận , họ thể ích kỷ như thế.

gục xuống đất: “Bố, bố nỡ bỏ một con ở đây? Con chỉ còn bố thôi!”

“Công ty của bố còn hơn năm trăm con nuôi, đó là tâm huyết mấy chục năm của bố, bố thể bỏ là bỏ chứ!”

Ông khẽ liếc một cái, đầy dịu dàng.

“Con 25 tuổi , bố yên tâm. Còn con, bố yên tâm! Bà tính tình bộp chộp, chẳng chút tâm kế nào, bố sợ các con ma khác sẽ bắt nạt bà .”

Tim lạnh toát, cái chân đang bó bột của ông, đầu còn quấn lớp băng gạc dày cộm.

“Bố , bây giờ bố c.h.ế.t, ít nhất dưỡng cho cơ thể thật khỏe mạnh mới . Bố cứ thế , thì bảo vệ ?”

Ông sâu mắt , chậm rãi gật đầu: “Phải dưỡng cho khỏe, mất mặt con.”

quả nhiên là đóa hoa dại nhặt bên ngoài mà.

Bác sĩ thở hổn hển chạy tới, thấy đàn ông trạng thái vô cùng bình thường, mặt mũi chẳng vẻ gì là sống c.h.ế.t, ông ngơ ngác .

Thực tế thì cũng ngờ bố thể bình tĩnh đến thế.

Càng nghĩ càng thấy sai sai, nhưng sai ở .

Bố liên tục lệnh, và dì Vương bận túi bụi, còn điều mấy từ công ty sang giúp đỡ.

18/

chẳng lấy một phút rảnh rỗi. Đợi đến khi đẩy bố tham gia lễ truy điệu của , mới bàng hoàng nhận thực sự .

Ra đột ngột như , thậm chí còn kịp chào tạm biệt chúng .

Vẻ mặt bố vô cảm, ai đoán ông đang nghĩ gì.

Ông thản nhiên : “Hàm Hàm, chuyện công ty bố quyền giao cho con xử lý, bây giờ bố nhanh ch.óng dưỡng thương cho .”

 

Loading...